Vừa rồi bọn họ còn hoài nghi Ngũ Khí Tông Sư xa lạ này là người được Thích Cương cố ý mời đến, là gã có tâm tư khác, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại mới thấy chuyện này quá mức hoang đường. Thích Cương kia đã tự tay giết mấy hảo hữu của mình, gần như không có lý do để làm như vậy, hơn nữa chỉ cần nhìn vào chiêu thức hai người giao thủ với nhau là biết bọn họ chẳng phải đồng bọn, mỗi chiêu mỗi thức đều vận dụng toàn lực, không chết không thôi.
Một màn trên đã cho thấy thân phận của Tô Trường Không, hắn chính là thành viên ngoài ý muốn xuất hiện tại nơi này, và Thích Cương kia hoàn toàn không biết tình hình!
Một khi đã như vậy, Khổ Đà và hắc bào sứ giả Tề Tiến cũng không thể ngồi yên mặc kệ hai người Thích Cương cùng với Tô Trường Không chém giết đến tình trạng phân ra thắng bại nữa.
Kéo dài lâu sinh biến cố.
Cả hai dứt khoát lao lên, đồng loạt ra tay.
Đánh chết Tô Trường Không mới là cách làm tốt nhất!
Trọng quyền bao trùm một tầng hào quang màu vàng lợt trên tay Khổ Đà hung hãn đấm thẳng tới ngực Tô Trường Không. Gã lựa chọn thời cơ cực kỳ vừa vặn, ngay đúng lúc Tô Trường Không lại một lần nữa va chạm với Thích Cương, ép hắn rơi vào tình huống không có khoảng trống để né tránh, phía sau lưng lập tức trúng một quyền này.
"Bành!"
Nắm tay cực lớn mang theo thần uy có thể khai sơn liệt thạch, giống như một ngọn núi cao ầm ầm lao đến, đập thẳng vào lưng Tô Trường Không, phát ra tiếng vang trầm muộn.
"Ca ca!"
Một kích vận sức hồi lâu chỉ chờ phát động này, đã cứng rắn đập tan tầng Quy Tức khí giáp vẫn bao phủ toàn thân Tô Trường Không, khí tức chớp lóe đầy bất ổn.
"Lão phu phải ăn sống nuốt tươi ngươi!"
Cùng lúc đó, trong hai tròng mắt ảm đạm của lão giả mặc hắc bào kia vừa lóe sáng hung quang, tấm trường bào tối đen trên người lão cuộn lên, tựa như đã biến thành một cái miệng rộng u tối, từ bên cạnh vòng về phía Tô Trường Không, hung hăng cắn tới.
Lão giả mặc hắc bào này chính là sứ giả của Diệt Sinh hội, chắc chắn phải là yêu võ giả có thực lực mạnh mẽ, lúc trước lão có thể lợi dụng hắc bào dễ dàng cắn nuốt hết thảy máu thịt toàn thân một võ giả Địa Hoa cảnh có thực lực không tầm thường, chỉ còn lại xương cốt.
Mà vừa rồi, lão đã bị Tô Trường Không đánh lén, chặt đứt một tay, hiện giờ trên đoạn tay cụt đó vẫn còn chảy máu không ngừng, hiển nhiên trong lòng đã hận Tô Trường Không tới thấu xương.
Bởi vậy, trong nháy mắt Khổ Đà ra tay, lão cũng lập tức ra tay!
Cự Kình Ngũ Thức. Tích Thủy Xuyên Thạch!
Tô Trường Không chụm ngón trỏ và ngón giữa trên tay trái lại, một luồng chỉ kình thâm thúy nhanh chóng được ngưng tụ, áp súc lại, sau đó điểm ra.
"Phốc!"
Hắc bào đang ầm ầm lao tới, lập tức bị một ngón tay ẩn chứa Cự Kình chân khí hùng hậu điểm trúng, Tô Trường Không cũng nhân cơ hội này thi triển thân pháp, lao về bên trái, kéo giãn khoảng cách.
"Đao tiền bối thật sự là Ngũ Khí Tông Sư, thực lực không dưới cẩu tặc Thích Cương này!"
"Nhưng hắn đối mặt với ba cường địch, chỉ sợ không đủ lực lượng!"
Nhóm võ giả đứng bên ngoài, thấy Tô Trường Không đối mặt với đòn tập kích kia đã thành công biến nguy thành an, trong lòng cũng thoáng thở phào một hơi, nhưng lại nhanh chóng trở nên căng thẳng.
Ngoại trừ khiếp sợ 'Đao Vô Phong' này thực sự là cường giả Ngũ Khí Tông Sư không thua kém Thích Cương, trong lòng bọn họ cũng biết dẫu 'Đao Vô Phong' có mạnh hơn nữa, nhưng đối mặt với ba đối thủ đồng cấp, chỉ sợ vẫn rơi vào hoàn cảnh một bàn tay khó vỗ thành tiếng!
Một là Thích Cương, gã cực kỳ mạnh, không cần phải nhiều lời.
Hai là Khổ Đà, tuy kẻ này không lĩnh ngộ võ công cấp ý cảnh, đạt tới cấp bậc ngũ khí triều nguyên, nhưng gã tu luyện tuyệt học của Kim Cương tự, lại là yêu võ giả thân, nắm giữ yêu thuật, thực lực chân thật sẽ không kém Thích Cương.
Ba là lão giả mặc hắc bào Tề Tiến kia, kẻ này cũng là một kình địch.
Đao Vô Phong lấy một địch ba, gần như không có bao nhiêu phần thắng!
"Đám người chúng ta cùng tiến lên. . . Không thể mặc Đao huynh một mình tác chiến được!" Vết thương trên cổ Thương Văn Vũ đã được cầm máu, gã lập tức truyền âm nói với mười mấy Tiên Thiên võ giả bên cạnh.
"Ừm."
Có Tiên Thiên võ giả lập tức gật đầu đồng ý, cũng có Tiên Thiên võ giả thầm do dự trong lòng.
Trên thực tế, tình huống hiện giờ chính là cơ hội chạy trốn thật tốt, ba cường giả Thích Cương đang bị Tô Trường Không kiềm chế, bọn họ chạy trốn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đương nhiên, đám Tiên Thiên võ giả bọn họ cũng có ngạo khí, đã bị Thích Cương ám toán, ai cũng muốn báo thù!
Ngay lúc này, Thích Cương, Khổ Đà và lão giả mặc hắc bào vây đã tụ thành hình tam giác, bọc Tô Trường Không vào giữa. Hiển nhiên ở trong mắt bọn họ, Tô Trường Không có giá trị hơn đám cá nhỏ tôm con kia nhiều.
"Ngươi được lắm. . . Thực lực rất mạnh, nếu ngoan ngoãn bó tay chịu trói, có lẽ lão phu còn có thể cho ngươi thêm một cơ hội!" Lão giả mặc hắc bào nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, cất giọng khàn khàn nói, muốn Tô Trường Không ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
"A Di Đà Phật! Thí chủ chớ chọc cho bần tăng tức giận. . . Nếu không. . ." Sau khi Khổ Đà hé miệng niệm Phật, thân hình khôi ngô lại tản ra một luồng lực áp bách khổng lồ, hiển nhiên gã cũng muốn phô trương chiến lực, ép cho Tô Trường Không phải buông tha chống cự.
Về phần Thích Cương, con mắt gã xoay chuyển, trên mặt lộ ra nụ cười: "Đao huynh, thực lực của ngươi không tầm thường, không dưới Thích mỗ, sao không cùng Thích mỗ bỏ gian tà theo chính nghĩa, gia nhập vào Diệt Sinh hội? Lấy năng lực của ngươi, thành tựu sẽ không thua kém Thích mỗ. Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, không lâu sau thiên địa sẽ đại loạn, với năng lực của ngươi chắc chắn sẽ làm nên thành tựu lớn!" Thích Cương bày ra dáng vẻ chân thành muốn kêu gọi đầu hàng, nhưng gã thực sự nghĩ gì lại chỉ có một mình gã biết.
Tô Trường Không nhìn chung quanh một vòng, sau đó trầm giọng nói: "Mục đích của các ngươi chỉ là thử nghiệm sự thành tâm của Thích Cương mà thôi, thêm nữa, giữa ta cùng với các ngươi vốn không có thù hận gì to tát, chi bằng buông tay nói chuyện? Để cho chúng ta rời đi, hai bên đều bình an vô sự!"
Một người đối mặt một Ngũ Khí Tông Sư, cộng thêm hai tinh anh cường giả của Diệt Sinh hội, trừ phi vạn bất đắc dĩ, Tô Trường Không cũng không muốn mạo hiểm chiến đấu sinh tử cùng bọn họ.
Những Tiên Thiên võ giả còn lại nghe vậy cũng rơi vào im lặng không lên tiếng, tuy hôm nay bọn họ bị lừa gạt một phen, nhưng suy cho cùng, vẫn là an toàn làm trọng, nếu thực sự có thể thoát thân, bọn họ cũng muốn thoát thân trước, lại suy xét những chuyện khác sau.
"Các ngươi coi địa bàn Diệt Sinh hội chúng ta là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Lão phu vẫn giữ nguyên câu nói kia, bó tay chịu trói, còn có chỗ thương lượng, nếu không chỉ có một con đường chết mà thôi!" Lão giả mặc hắc bào hắc hắc cười lạnh một tiếng, cất giọng như chém đinh chặt sắt nói, hiển nhiên phía bọn họ không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy.
Về phần Thích Cương, trong lòng gã cũng tràn ngập sát ý: "Đao Vô Phong này vô cùng có khả năng là người của Ẩn Long vệ. . . Thoạt nhìn trẻ tuổi hơn ta nhiều, giết hắn đi mới là cách làm ổn thỏa nhất!"
Khổ Đà không nói một lời, nhưng vẻ khát máu trên mặt lại không che giấu được: "Bần tăng còn chưa được thưởng thức máu thịt của Ngũ Khí Tông Sư. . .!"