“Làm . . . Sao. . ."
Nhóm võ giả tâm trạng nặng nề.
Mỗi người trong số bọn họ đều là tinh nhuệ trong hàng ngũ Tiên Thiên võ giả, nhưng hôm nay Thích Cương phản bội, đoàn người đã chết thảm trọng, hiện giờ bọn họ lại phải đối mặt với một nhóm yêu võ giả hùng mạnh, ngay cả khi dùng hết toàn lực cũng khó mà giết chết được.
Trong khi đó, Thích Cương, Khổ Đà, cùng với lão giả mặc hắc bào Tề Tiến kia, mỗi người đều là nhân vật mạnh mẽ đến khó mà ứng phó nổi, một khi giao chiến chỉ có chết mà thôi!
Chạy trốn?
Muốn chạy trốn khỏi Hắc Nham sơn mạch cùng với một đám yêu võ giả vây quanh? Phương pháp này cũng không có một chút cơ hội nào!
Về phần bó tay chịu trói?
Nghĩa là hoàn toàn giao tánh mạng cho đối phương rồi. Và kết quả tốt nhất, cũng tương đương với biến thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đương nhiên, đại đa số võ giả nơi này đều không nguyện ý làm như thế.
"Ta nguyện ý gia nhập Diệt Sinh hội!"
Lúc này, một giọng nói đã đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng xung quanh. Và kể cả yêu võ giả lẫn một nhóm Tiên Thiên võ giả, đều không khỏi hướng ánh mắt nhìn về phía người lên tiếng.
Người lên tiếng kia, là võ giả đeo mặt nạ quỷ hung tợn, mặc kính trang màu đen.
"Đao Vô Phong. . ." Dù hắn đã đeo mặt nạ, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra hắn chính là 'Đao Vô Phong' .
Thương Văn Vũ đang băng bó miệng vết thương trên cổ, cũng không khỏi thở dài trong lòng: "Thương Văn Vũ ta. . . đúng là không có mắt nhìn người mà!"
Thích Cương, kẻ được gã coi là hảo huynh đệ, đã phản bội hắn, mà Đao Vô Phong, võ giả thần bí được gã kéo đến hỗ trợ, cũng lựa chọn thông đồng làm bậy cùng đối phương.
Tuy Thương Văn Vũ có thể hiểu được, dưới loại tình huống này, Đao Vô Phong kia làm ra lựa chọn như vậy cũng rất bình thường, nhưng hắn lại là kẻ đầu tiên đứng ra đầu hàng, không khỏi sẽ bị người khác khinh thường.
"Được, mau gỡ mặt nạ xuống!" Lão giả mặc hắc bào kia lập tức tươi cười nói. Trong lòng lão cực kỳ rõ ràng, chỉ cần có người đầu tiên đứng ra đầu hàng, rất nhanh sẽ có người thứ hai, người thứ ba.
Tô Trường Không tỏ ra nghe lời, gỡ xuống mặt nạ trên mặt, để lộ dung mạo lạnh lùng.
"Đi tới đi, ăn 'Yêu Khí trùng' này trước đã. Cứ yên tâm, nó chỉ phong tỏa khí huyết, Thiên Mạch của ngươi, không gây nguy hiểm về tính mạng, vừa rồi ngươi có thể tránh thoát đòn đánh bất ngờ của Thích Cương mà không thương tổn dù chỉ một sợi tóc, là người có thực lực, Diệt Sinh hội chúng ta hoan nghênh người như thế nhất!" Lão giả mặc hắc bào nói xong, lập tức mở rộng hai tay, lượng lớn yêu lực tụ lại, hình thành một con côn trùng màu đen trong tay lão.
Yêu lực của lão giả mặc hắc bào này biến thành Yêu Khí trùng, một khi nuốt phục, yêu lực sẽ phong tỏa lực lượng trên người võ giả, tùy ý xâm lược.
Lão giả mặc hắc bào nọ tỏ ra rất vừa lòng, lúc trước lão vẫn ở một bên âm thầm rình trộm, cũng nhìn thấy Thích Cương bất chợt ra tay tập sát mọi người, có năm người đã chết tại chỗ, có năm người bị thương, cũng có người phản ứng nhanh chóng, tránh khỏi sát chiêu. Và 'Đao Vô Phong' chính là một trong số những người tránh thoát đó. Điều này đã chứng minh thực lực của hắn thật bất phàm, có tỷ lệ đại khái sẽ thành công dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, trở thành một thành viên trong Diệt Sinh hội!
"Được, không thành vấn đề, Đao mỗ vẫn luôn khát vọng có thể thoát thai hoán cốt, đạt được thân thể bất tử, chỉ tiếc là chưa tìm được phương pháp, có cơ hội này thật tốt!" Tô Trường Không lộ ra vẻ mặt hưng phấn cười nói, sảng khoái đáp ứng, rồi nhanh hướng đi về phía lão giả mặc hắc bào, vo cùng phối hợp.
Trong mắt đám người Thương Văn Vũ đều có chút khinh thường.
"Ta vốn cho rằng Đao Vô Phong này là một nhân vật. . . Không nghĩ tới hắn chỉ là một tên tiểu nhân sợ chết!" Thương Văn Vũ thầm thở dài trong lòng.
Tô Trường Không và Thương Vân tông đã giao dịch không ít lần, hắn đã dùng Tiên Thiên chi khí đổi lấy không ít tài nguyên, song phương hợp tác thực khoái trá, Thương Văn Vũ cũng biết được thực lực của đối phương sâu không lường được, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.
Nhưng hiện giờ, đứng trước tình huống này, hắn lại lộ ra dáng vẻ vì cầu sống mà khom lưng nịnh hót người khác, mà đón ý nói hùa, làm cho người ta thật khinh thường!
"Ai. . . Ta đã chỉ muốn một tấm dược phương mà thôi, ai biết đâu lại bị cuốn vào loại chuyện này. . ." Trên mặt Tô Trường Không vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, nhưng trong lòng lại đầy bất đắc dĩ, chỉ biết im lặng chẳng biết nên nói gì.
Hắn vốn cho rằng, một tấm đan phương linh đan cao cấp chỉ cần đánh đánh nước tương ( làm chơi ăn thật, ) cũng có thể tới tay, nhưng ai ngờ đâu rằng từ đầu đến cuối, hết thảy mọi chuyện đều chỉ là một cái thòng lọng do Thích Cương bày sẵn ra, còn bọn họ, đã bị người ta coi là đầu danh trạng, bày tỏ lòng trung thành rồi.
Tô Trường Không không muốn trở thành thứ quái vật đánh mất hết nhân tính kia, cũng không muốn chết, vậy chỉ có thể. . . đánh chết đám yêu nhân trước mặt!
Mười trượng, năm trượng, một trượng. . .
Nhưng ngay khi hắn tới gần phạm vi một trượng, trong lòng lão giả mặc hắc bào vẫn luôn tươi cười đầy mặt kia, chợt kinh hãi, lão vừa cảm nhận được một luồng sát ý cực kỳ nhạt. Và luồng sát ý kia. . . Đến từ ngay trước mắt!
"Tăng lang!"
Nụ cười khiêm tốn trên mặt Tô Trường Không đã biến mất, thứ còn lại chỉ là một mảnh sát ý lạnh lẽo, bàn tay đã đặt lên chuôi đao bên hông, Trảm Thiết đao ra khỏi vỏ, đao khí lạnh lẽo ngưng tụ thành cương, áp súc lên lưỡi dao, đao ý trong thức hải cực kỳ tự nhiên phóng thích ra ngoài, khiến phạm vi một trượng quanh người Tô Trường Không đều thành lĩnh vực của hắn.
Đao xuất, phải thấy máu!
"Xuy!"
Trảm Thiết đao thoát khỏi vỏ đao trói buộc, đã tập trung chặt chẽ lên khí cơ trên người lão giả mặc hắc bào, một đao giống như chậm nhưng lại thật nhanh, dứt khoát chém xuống.
Trong quá trình lưỡi dao cắt qua, để lại một dấu vết khó mà tiêu tán được giữa không khí!
Lão giả mặc hắc bào phản ứng cũng cực nhanh, lão lập tức bứt ra, lui về phía sau, đồng thời ngưng tụ yêu lực, nâng một cánh tay lên ngăn cản Trảm Thiết đao của Tô Trường Không.
"Phốc xuy!"
Trong tiếng máu thịt bị xé rách vang lên thanh thúy, một cánh tay mang theo yêu lực ngưng tụ, còn cứng rắn hơn sắt thép của lão giả mặc hắc bào, lại giống như da trâu bị chẻ nhỏ ra, lưỡi dao chém thẳng một mạch, chặt đứt khung xương, cứng rắn bổ nát một cánh tay lão giả mặc hắc bào từ phần khuỷu tay chém thẳng xuống dưới.
Cũng bởi cánh tay ngăn trở, khiến cho lão giả mặc hắc bào đã kịp thời lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách, không bị một đao chẻ làm đôi từ trên đỉnh đầu. Đao phong chỉ xẹt qua mi tâm lão, kéo theo một đường máu, đau đớn xông thẳng vào đại não!
Trảm Thiết Đao Pháp. Chém ngang!
Tô Trường Không vừa chém một đao cụt tay đối phương, lại tiếp tục xông lên, không có cho lão giả mặc hắc bào kia có cơ hội thở dốc. Hắn tiến lên một bước, đuổi theo lão giả mặc hắc bào đang hoảng sợ rút lui, nhanh như cắt chém ngang một đao ra ngoài, đao ý ngưng tụ phía trên thân đao, bản thân một đao này cũng chính là một loại thế không gì ngăn cản nổi.