Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 710 - Phần Kim Hóa Thiết




Thể phách của hắc lân cự tích quá mức mạnh mẽ, đao thương không vào, thần binh lợi khí cũng khó xé rách tầng vảy bên ngoài thân thể nó, nhưng mỗi người trong nhóm võ giả Đông Tinh tông đều là Tiên Thiên cường giả, nhất là Đông Vân Cuồng kia. Lão cũng am hiểu đao pháp, dù chưa lĩnh ngộ được đao ý, nhưng đao cương, đao thế đều mạnh mẽ phi phàm, mỗi một đao đánh tới đều sinh ra chấn động, đều chấn cho hắc lân cự tích đau tới đầu váng mắt hoa, đau muốn vỡ đầu!

Những Tiên Thiên võ giả còn lại đều toàn lực ra tay, linh khí mãnh liệt như thủy triền.

Hai phương giao chiến làm mặt đất bên dưới run rẩy dữ dội, cây cối, núi đá trong phạm vi một hai trăm trượng xung quanh đều bị phá hủy hầu như không còn.

Những võ giả Khí Huyết cảnh còn lại, vẫn chưa đạt tới Tiên Thiên, đều không thể giúp đỡ được gì, chỉ có thể đứng một bên xem diễn.

Dù hắc lân cự tích rống giận liên tục, nhưng điểm mạnh mẽ của nó chính là thể phách dị thú, còn công kích lại khá đơn giản, đa phần đều là trực lai trực vãng, đều dựa vào bản năng chiến đấu của dã thú, khiến cho biến hóa không đủ, khó có thể bắt được đám Tiên Thiên võ giả linh hoạt chung quanh. Ngược lại, giao chiến càng lâu, thể lực nó tiêu hao càng thêm nghiêm trọng, chuyện này khiến trạng thái điên cuồng của nó dần dần tiêu tan, bắt đầu sinh ra ý định rút lui, không cần thiết phải liều chết liều sống cùng đám côn trùng này!

Đột nhiên nhiệt độ không khí chung quanh ngùn ngụt dâng lên cao!

"Cẩn thận!"

Mà đám người Đông Vân Cuồng từng có kinh nghiệm tác chiến cùng hắc lân cự tích, lập tức kêu to. Bọn họ biết hắc lân cự tích này muốn thi triển sát chiêu.

Lúc trước chính vì bọn họ không có kinh nghiệm ứng phó với tình huống này, mới trực tiếp tổn thất hai Tiên Thiên võ giả.

"Ong ong ong!"

Huyết dịch trong người hắc lân cự tích sôi trào, nhiệt độ quanh thân tăng lên cực nhanh. Tầng vảy vốn có màu đen sẫm của nó, chợt phát ra âm thanh chấn động rất nhỏ, sau đó trực tiếp trở nên đỏ đậm như bàn ủi, nhiệt độ cực nóng sôi trào, tựa như muốn phần kim hóa thiết (đun chảy kim loại), khiến cho cả không khí cũng sinh ra vặn vẹo kịch liệt, cũng bị đốt cháy hầu như không còn!

Hệt như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào!

"Tránh đi!"

Đám người Đông Vân Cuồng đã có chuẩn bị, ai nấy đều ngưng thần đề phòng.

"Oanh!"

Ngay khi lớp vảy trên người hắc lân cự tích chuyển thành màu đỏ thẫm, nó trực tiếp mở ra cái mồm to như chậu máu, một luồng hỏa quang đỏ đậm ngưng tụ cùng một chỗ, phụt ra một khối hỏa diễm hình cầu có đường kính gần một thước. Bên ngoài hỏa cầu có dung nham ở trạng thái dịch thể, từ từ lưu động, nhiệt lượng ẩn vào bên trong, nhưng vẫn khiến người ta có thể dùng mắt thường nhìn thấy một loại dấu hiệu cực nóng có thể dung kim hóa thiết (nấu chảy kim loại).

Ngay sau đó, hỏa cầu màu đỏ sẫm này trực tiếp đánh thẳng tới Đông Vân Cuồng, địch nhân mang tới uy hiếp lớn nhất cho hắc lân cự tích!

"Hô!"

Đông Vân Cuồng đã có chuẩn bị từ trước, lão lập tức thi triển khinh công thân pháp đến mức tận cùng, thân thể kéo dài tạo thành tàn ảnh né tránh đi, mà viên hỏa cầu thật lớn nọ đã oanh kích xuống bãi đất trống phía xa xa.

"Ầm vang!"

Ngay khi hỏa cầu va chạm vào chướng ngại vật, nó lập tức nổ tung ra. Hỏa quang đỏ đậm, tựa như sóng biển, mãnh liệt khuếch tán ra ngoài. Hỏa diễm hừng hực điên cuồng thổi quét bốn phương. Chỉ trong nháy mắt, từng cây đại thụ xung quanh đã bắt lửa, rồi nhanh chóng hóa thành từng khối than bùng cháy ngùn ngụt trong hỏa diễm.

Hỏa diễm văng tung toé rơi xuống mặt đất, làm đại địa bên dưới nổ tung ra, xuất hiện một đống hố đất bị thiêu cháy, khiến cho người đứng cách nơi ấy chừng một hai dặm cũng có thể cảm nhận được sóng khí nóng bỏng kia.

"Đây. . . Đây là cái gì?"

Rất nhiều võ giả Đông Tinh tông đang đứng từ phía xa xa, nhìn thấy một màn như vậy, đều có chút miệng đắng lưỡi khô.

Ở trong tầm mắt của bọn họ, một luồng hỏa diễm mới nổ tung ở phía trước, đã nhanh chóng lan đến phạm vi gần trăm mét xung quanh. Hỏa diễm nóng cháy đã thiêu đốt toàn bộ những thứ nằm trong phạm vi phá hoại của nó thành tro tàn.

Kể cả Tiên Thiên võ giả, nếu bị một đòn này đánh trúng, cũng rơi vào kết cục hài cốt không còn tại chỗ!

Đây là con bài chưa lật của hắc lân cự tích.

Muốn đánh ra một kích này, nó cần phải liều mạng kích phát lực lượng trong huyết mạch, mới có thể phụt ra ngọn liệt diễm uy lực vô cùng lớn, có thể phần kim hóa thiết này.

"Rầm rầm!"

Ngay lúc này, hỏa quang vẫn bùng lên trong đôi con ngươi của hắc lân cự tích, nó đã liên tiếp phụt ra mấy khối hỏa cầu áp súc to lớn, điên cuồng oanh tạc vào đám Tiên Thiên võ giả kia.

"Phát ra! Phát ra!"

Nhưng nhóm Tiên Thiên võ giả đã có chuẩn bị từ trước, mỗi người đều kinh hô, sau đó nhanh chóng né tránh về bốn phía, không một ai dám chính diện tiếp xúc với loại liệt diễm đáng sợ này.

Lúc trước, chính trong thứ hỏa diễm đáng sợ ấy, hai người đồng bạn của bọn họ đã bị thiêu tới hài cốt không còn!

"Oanh oanh oanh!"

Cả Ngân Nguyệt sơn đều có thể nghe được âm thanh bạo liệt đinh tai nhức óc kia, liệt diễm sôi trào như núi lửa bùng nổ, thiêu trụi từng gốc đại thụ thành tro tàn, ánh lửa chiếu sáng cả đêm đen u ám.

Rất nhiều võ giả Đông Tinh tông, đều được tận mắt trông thấy khung cảnh giống hệt thiên tai này, ai nấy đều có chút đầu váng mắt hoa.

Con dị thú này quá mức khủng bố, mạnh mẽ hơn 99% Tiên Thiên võ giả, dù là cao thủ tam hoa tụ đỉnh như Đông Vân Cuồng, cũng chỉ có tránh đi mũi nhọn.

Bốn phía xung quanh hắc lân cự tích đều là tàn tích hỏa diễm còn sót lại, trong đôi mắt nó hiện lên một tia mỏi mệt. Hiển nhiên loại công kích trình độ này, cũng khiến nó tiêu hao không nhỏ.

Mà sau khi hắc lân cự tích phụt ra liệt diễm bức lui tất cả mọi người, nó lại không chút do dự, dứt khoát xoay người bỏ chạy, thân thể dần dần trở nên trong suốt, muốn biến mất vào trong hư không.

Quá rõ ràng rồi, hắc lân cự tích này có được thiên phú cùng loại với ẩn thân, và chỉ cần nó che giấu khí tức, thân ảnh, trốn vào bên trong Ngân Nguyệt sơn rộng lớn này, không chủ động hiện thân, căn bản không một ai có thể tìm được nó!

"Miêu trưởng lão!" Đông Vân Cuồng đã phát hiện ra hắc lân cự tích đang muốn trốn chạy, lão lập tức hét lớn.

"Muốn chạy trốn ư?" Chỉ thấy khóe miệng Miêu trưởng lão mặc hắc bào đang đứng xa xa kia, chợt cong lên tạo thành một nụ cười lạnh. Gã lập tức lấy ra một cây sáo màu đen, đặt bên miệng, thổi một hơi.

"Ô ô ô!"

Tiếng sáo chói tai được chân khí thúc giục, lập tức du dương lan tràn.

Những người nghe được tiếng sáo này, trong cơ thể đều dâng lên một loại cảm giác đầu váng mắt hoa, muốn ghê tởm nôn mửa.

"Ngao rống!"

Trong khi những người còn lại chỉ chịu ảnh hưởng rất nhỏ, thì hắc lân cự tích vốn đang muốn trốn vào hư không kia, vừa nghe thấy tiếng sáo, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương đầy thống khổ. Trong cơ thể nó vừa truyền đến từng chuỗi đau đớn như kim châm xát muối.

"Ca ca ca!"

Máu thịt bị gặm cắn, khung xương bị ăn mòn, thậm chí nó còn có thể nghe được âm thanh khung xương của chính mình đang bị gặm cắn!

Hắc lân cự tích thống khổ, quay cuồng rít gào, thân thể nặng nề ép cho mặt đất phải lõm xuống, nghiền những khối nham thạch nhô lên khỏi mặt đất thành bằng phẳng.