"Ta có ưu thế là đao pháp, không thể liều mạng quyền cước cùng hắn được!” Chỉ sau một lần va chạm, đã khiến Tô Trường Không thầm nói.
Hắn biết ưu thế của mình, chính là đao ý vô kiên bất tồi, có thể đánh thẳng vào tinh thần kia.
"Đao ý của tiểu tử này quá mức khủng bố, thân thể bất tử của ta cũng không thể ngạnh kháng!" Phong Nhật Nguyệt cũng biết, gã không thể dựa vào thân thể bất tử để lấy thương đổi thương với kẻ này.
Hô!
Nhật Yêu Thân, Nguyệt Yêu Thân trực tiếp nắm chặt bàn tay, yêu lực mênh mông ngưng tụ. Ở phía trên bàn tay Nhật Yêu Thân, chợt xuất hiện một thanh trường đao được liệt diễm đúc thành, còn có hỏa diễm cô đọng ở bên ngoài, mà ở phía trên bàn tay Nguyệt Yêu Thân, ánh trăng hội tụ, chợt hóa thành một thanh trường kiếm có nguyệt quang bao phủ.
Phong Nhật Nguyệt đã tồn tại rất nhiều năm, tuổi đời đã hơn trăm, cho nên những thứ gã am hiểu không chỉ có công phu quyền cước, ngay cả đao thương kiếm côn cũng nằm trong phạm vi tìm tòi nghiên cứu của gã, chẳng qua lúc đối địch, hầu như gã không mấy khi phải dùng tới vũ kỹ, chỉ cần dựa vào thân thể bất tử và yêu thuật mạnh mẽ, cũng đủ để nghiền áp địch nhân rồi.
Mà đối mặt với cao thủ như Tô Trường Không, gã chỉ có thể vận dụng toàn lực, dùng tới 'Kỹ xảo' !
"Đến đây đi!" Tô Trường Không điên cuồng gào thét, đồng thời tay trái chộp một cái, trực tiếp rút ra Viêm Ngục đao đang cõng trên lưng.
Đây là lần đầu tiên Tô Trường Không dùng thanh Trảm Yêu Thần Binh bán thành phẩm này ra đối địch.
Tay phải Trảm Thiết đao, tay trái Viêm Ngục đao!
Người bình thường rất khó tâm phân nhị dụng, nhưng Tô Trường Không đã luyện Ngũ Cầm Hí đạt tới thập cảnh, trong tay nắm giữ hoá ý vi hình, kỳ thực, hắn đã luyện thành tâm phân đa dụng từ lâu, hiện giờ cầm song đao trong tay, sẽ không ảnh hưởng tới vấn đề phát huy của hắn!
"Dát ô!"
Tô Trường Không chém Trảm Thiết đao trên tay phải về phía Nhật Yêu Thân, còn Viêm Ngục đao trên tay trái, lại điên cuồng bốc lên liệt diễm, quét về phía Nguyệt Yêu Thân, từng đôi mắt trên thân đao mở trừng trừng, hưng phấn rít gào!
Còn bên kia, Nhật Yêu Thân, Nguyệt Yêu Thân đều rút đao kiếm, triển khai ẩu đả cùng Tô Trường Không.
"Đang đang!"
Đao kiếm va chạm liên miên, trong không khí vang vọng âm thanh sắt thép đối chiến tới đinh tai nhức óc, truyền đi rất xa!
"Chuyện này. . . Tiểu tử trước mắt là quái vật sao? Mới mở ra năm nhánh Thiên Mạch. . . Luận tu vi cũng không quá thâm hậu, nhưng đối mặt với Nhật Nguyệt Thân của Phong Nhật Nguyệt, lại có thể lấy một địch hai?" Chung Nhạc đứng từ rất xa chứng kiến song phương chiến đấu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh cả người.
Phải biết rằng, một khi đối chiến với Phong Nhật Nguyệt, võ giả Địa Hoa cảnh bình thường chỉ có duy nhất một con đường chết, nhưng lượng thiên địa linh khí do Tô Trường Không điều động tới nhiều đến bất ngờ, cộng thêm đao pháp đã đạt tới điểm cực hạn mà đao khách phàm tục có thể đạt tới, dựa vào ưu thế hơn hẳn bình thường ấy, hắn mới có thể lấy một địch hai, giết đến khó tách rời cùng Phong Nhật Nguyệt.
Thậm chí ngay khi Phong Nhật Nguyệt và Tô Trường Không bắt đầu chuyển sang so đấu binh khí, gã lại dần dần có dấu hiệu rơi xuống thế hạ phong.
Lại nói, Tô Trường Không từng ở lại Thần Binh sơn trang một đoạn thời gian. Trong quãng thời gian này, hắn thường xuyên hoá ý vi hình, cùng cao thủ khắp nơi chiến đấu sinh tử, cũng tương đương với thường xuyên lấy một địch nhiều, cho nên lúc này, khi đối mặt với Nhật Yêu Thân, Nguyệt Yêu Thân vây công, hắn tỏ ra rất có kinh nghiệm, thành thạo.
Với thanh Trảm Thiết đao bên tay phải, Tô Trường Không chỉ vận dụng những chiêu thức vô cùng đơn giản tựa như chém ngang, bổ dọc, trực tiếp vô cùng, lại mạnh mẽ không gì cản nổi. Có thể nói, công kích của hắn là sự kết hợp hoàn mỹ giữa lực lượng, tốc độ, kỹ xảo tạo thành.
Với thanh Viêm Ngục đao bên tay trái, hắn lại áp dụng phương thức hào phóng tùy hứng. Được đao ý, đao thế thúc đẩy, địa hỏa bên trong thân đao điên cuồng rít gào, làn sóng nhiệt mang theo uy năng có thể dung kim hoá thiết cuồn cuộn sôi trào không ngớt, áp bách tới, khiến cho Nguyệt Yêu Thân đang cầm trường kiếm trong tay kia phải liên tiếp lui về phía sau!
"Phong đại nhân có dấu hiệu rơi xuống thế hạ phong? Phải giúp đỡ hắn!" Hàn mang chợt lóe trong mắt Cảnh Ngọc.
Trước mắt, Tô Trường Không và Phong Nhật Nguyệt đã giết đến khó phân thắng bại, nếu lúc này có người thứ ba nhúng tay vào, rất có khả năng sẽ khiến cán cân tiểu ly thắng bại sinh ra biến hóa, nghiêng hẳn về một phương.
Về phần lấy nhiều ức hiếp ít? Bọn họ không hề cố kỵ loại chuyện này!
"Yêu Nham Thương Trận!"
Cảnh Ngọc thúc giục yêu lực, bạo phát yêu thuật, lan tràn ra ngoài theo mặt đất dưới bàn chân gã.
"Hưu hưu hưu!"
Từng cây trường thương nham thạch đột ngột mọc lên từ mặt đất dưới chân Tô Trường Không, hung hăng muốn xuyên thủng thân thể hắn.
Ngay lúc này, cảm giác trong người Tô Trường Không đã bùng nổ toàn bộ.
Kỳ thực, hắn hiểu rất rõ hoàn cảnh hiện giờ của mình, cho nên vẫn một mực phân ra một tia tinh thần tới chú ý động tĩnh của hai yêu võ giả khác. Và hiển nhiên dị động dưới chân vừa manh nha, hắn đã nhận được báo động, bàn chân dịch ra một bước, tinh thần, ý niệm tập trung, hoá ý vi hình, một con hư ảnh bạch hạc thật lớn hiện lên, bắt lấy bả vai hắn, mang theo hắn bay vút lên, từng cây nham thương chỉ đâm trúng tàn ảnh.
"Muốn chết!" Một tia tàn khốc chợt lóe trong mắt Tô Trường Không, nếu đã không chịu yên phận, chẳng bằng cứ vỗ chết hai con ruồi bọ này trước!
"Hưu!"
Cùng lúc ấy, Tô Trường Không vung cánh tay lên, Trảm Thiết đao bên tay phải nổ bắn ra ngoài, lao về phía Cảnh Ngọc đang đứng cách nơi này hơn trăm mét!
"Phát ra!"
Cảnh Ngọc không dám đón đỡ, dưới chân vừa động, thân thể lướt ngang sang, muốn tránh đi thanh Trảm Thiết đao vừa được Tô Trường Không ném mạnh tới.
Nhưng quỷ dị chính là, rõ ràng Cảnh Ngọc đã tránh thoát được, vậy mà thanh Trảm Thiết đao nọ lại đột nhiên chuyển hướng, vẽ nên một đường cong, xẹt qua cổ gã!
"Phốc!"
Trong tiếng xé rách thanh thúy, đao ý bám trên Trảm Thiết đao đã xé rách cổ Cảnh Ngọc tựa như cắt một tờ giấy, huyết dịch phun tung toé trên cần cổ đã đứt, đầu Cảnh Ngọc bị ném tung lên, lại đập thật mạnh xuống mặt đất, hai mắt mở trừng trừng, mối liên hệ giữa cái đầu và thân thể đã hoàn toàn biến mất, ý niệm cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Có thể thấy, ở trước mặt đao ý của Tô Trường Không, thân thể bất tử của hạ cấp yêu võ giả gần như không có bất cứ tác dụng gì!
"Đó là. . . Sợi tơ tằm?" Mà trước khi ý thức trong đầu Cảnh Ngọc hoàn toàn tiêu tán, gã cũng kịp hiểu rõ vì sao Trảm Thiết đao có thể đột ngột chuyển hướng như vậy rồi. Bởi vì lúc này, gã đã nhìn thấy một sợi tơ tằm màu bạc rất mỏng, cực kỳ khó nhận ra, được quấn quanh trên chuôi đao!
Tô Trường Không dùng Thiên Tàm Ti quấn quanh chuôi đao, khiến quá trình điều khiển binh khí được dễ dàng hơn, cũng đạt đến thành tựu, trong trăm bước lấy thủ cấp địch nhân.
Ngay lúc này, sau khi Tô Trường Không chém bay đầu Cảnh Ngọc, cánh tay hắn lại vung lên, thông qua Thiên Tàm Ti, Trảm Thiết đao trực tiếp bay ngược trở về, chém thẳng về phía Chung Nhạc!