Hai người này đã bước vào Luyện Lực cảnh nhiều năm, thể phách cũng đạt tới mức cao thủ, cực hạn của trong số những người bình thường!
"Giết!"
Hai võ giả kia, một bên trái, một đằng sau, đều nắm đao giết về phía Nghiêm Tùng.
Tục ngữ nói: song quyền nan địch tứ thủ, một người rất khó có thể đối kháng được với hai đối thủ đồng cấp, dù cố gắng cũng khó vẹn toàn, mà đây lại không phải lần đầu tiên ba người Tôn Bất Văn liên thủ đối phó với địch nhân.
Bọn họ phối hợp tương đối ăn ý, trực tiếp gia tăng áp lực lên người Nghiêm Tùng.
"Đang đang đang!"
Hiển nhiên, Nghiêm Tùng lấy một địch ba, đã trở nên cực kỳ vất vả.
Nghiêm Tùng là võ giả Nội Tráng đỉnh phong, ngoại trừ sức chịu đựng bền bỉ hơn võ giả Luyện Lực cảnh, thì trên thực tế lực lượng, tốc độ cũng không đạt tới trình độ nghiền ép võ giả Luyện Lực cảnh.
Trừ phi phải đạt tới Thần Lực cảnh!
Nói vậy, cũng đủ hiểu tình thế khó khăn hiện giờ của Nghiêm Tùng.
"Ca ca ca!"
Dư chấn do bốn người giao chiến tạo thành, đã cắt nát những cái bàn bên trong đại sảnh tầng một, khiến cho đồ ăn, nước canh rơi hết xuống đất.
Khắp nơi đều là một mảnh đống hỗn độn, khách nhân tránh lui về bốn phía xa xa, chỉ sợ sẽ bị lan đến gần.
"Đây là chiến đấu giữa những võ giả? Thật là lợi hại! Nhưng dường như Nghiêm Tùng kia không phải đối thủ của ba người này!"
"Hắn lấy một địch ba, kém hơn cũng thực bình thường!"
Có khách nhân sợ hãi than võ giả mạnh mẽ, loại lực lượng phá hoại xuất hiện khi chiến đấu kia khiến cho người thường không dám tới gần.
Mà Nghiêm Tùng lấy một địch ba, rõ ràng đã rơi xuống thế hạ phong.
"Ba tiểu mao tặc! Xích Hỏa Công!"
Ngay lúc ấy, Nghiêm Tùng khẽ quát một tiếng, trên mặt cũng hiện lên màu đỏ đậm, hai mắt trợn trừng trừng, từng sợi gân trên cánh tay đang nắm đao chợt nổi gồ lên, phía trên lưỡi dao có ánh lửa màu đỏ đậm nhàn nhạt lưu chuyển, tản ra một luồng khí tức nóng rực!
Một đao bổ dọc của Nghiêm Tùng khiến cho sắc mặt Tôn Bất Văn điên cuồng biến đổi, hắn cảm giác được một luồng nhiệt khí vừa lao tới, ập thẳng vào mặt mình!
"Đang!"
Tôn Bất Văn lấy thân đao đón đỡ. âm thanh chát chúa vang lên khi va chạm.
Một luồng lực lượng to lớn đánh úp lại, chấn cho hắn lảo đảo lui về phía sau một hai bước, cánh tay nắm đao cũng trở nên bủn rủn run rẩy.
"Chân khí? Lúc ấy Nghiêm Tùng này cướp được bản Xích Hỏa Công kia sao?" Tô Trường Không thấy vậy, cũng thoáng kinh ngạc một chút.
Lúc ấy Nghiêm Tùng đi theo nam tử đeo mặt nạ hồ ly đã mua bản Xích Hỏa Công nọ, cũng không biết hắn cướp đi Xích Hỏa Công từ trên tay nam tử đeo mặt nạ hồ ly hay là hai bên đã đạt thành hiệp nghị gì đó.
Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng, hiện giờ Nghiêm Tùng đã học xong Xích Hỏa Công, còn bước đầu luyện ra chân khí!
"Giết!"
Nghiêm Tùng ngưng tụ chân khí, chiến lực tăng mạnh, trên mặt nhuộm màu đỏ đậm, dù lấy một địch ba nhưng lại có thể mạnh mẽ áp chế ba võ giả Luyện Lực đỉnh phong, hung mãnh dị thường!
Nhưng trong lòng Tô Trường Không lại biết lúc này mới qua hơn một năm không đến hai năm thời gian, khẳng định chân khí của Nghiêm Tùng rất loãng, hắn cũng chống đỡ không được bao lâu nữa, mới có thể vội vã đoạt quyền tấn công, phân ra thắng bại.
Có điều, biết là một chuyện, Tô Trường Không cũng không có ý định nhúng tay vào.
Hai phương ai thắng ai thua chẳng có liên quan gì tới hắn.
Đứng xem náo nhiệt là được!
Giữa đại sảnh, trên mặt đất đầy mảnh vụn của bàn ghế, lộn xộn vô cùng, chợt một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Một nam tử mặt thẹo trong Mang Sơn Cửu Tặc bị chém ra miệng vết thương khủng bố sâu nhìn thấy tận xương ở ngay giữa ngựa. Nhưng ngay sau đó, máu tươi còn chưa kịp phun ra thì nơi miệng vết thương đã bị chân khí nóng rực làm phỏng đến bốc khói.
Cũng vào lúc này, trong mắt Tôn Bất Văn hiện lên một mảnh hung ác.
Hắn vừa lật cổ tay áo, một viên hình cầu màu xám có kích cỡ bằng nửa nắm tay người trưởng thành xuất hiện trên lòng bàn tay.
Sau đó, hắn hung hăng ném thẳng nó tới khuôn mặt Nghiêm Tùng.
Trong lòng Nghiêm Tùng cả kinh, nhưng lại phản ứng cực nhanh. Hắn trực tiếp vung đao chém về phía hình cầu màu xám tương đương như ám khí kia.
"Phốc!"
Lưỡi dao chém lên hình cầu màu xám kia.
Hình cầu màu xám lập vỡ vụn ra, hóa thành một màn bột phấn màu xám trắng, theo quán tính rơi thẳng xuống khuôn mặt Nghiêm Tùng.
"A!"
Nghiêm Tùng phát ra một tiếng kêu rên đầy thống khổ, có bột phấn chui thẳng vào trong mắt hắn, lập tức một cơn đau đớn bỏng rát như bị lửa thiêu đánh úp lại, khiến cho hai mắt Nghiêm Tùng không thể khống chế lập tức nhắm chặt, lệ rơi.
Dường như món đồ chơi mà Tôn Bất Văn ném ra cùng loại với quả cầu bằng vôi.
Đây chắc chắn là một loại thủ đoạn hạ lưu nhưng lại cực kỳ hữu dụng!