"Nghiêm Tùng? Là Phi Sa Đao Nghiêm Tùng?"
"Năm người này tới tìm hắn trả thù!"
Trong khách điếm, có khách nhân bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Có người muốn ở lại xem náo nhiệt.
Cũng có người sợ trêu chọc đến phiền phức, sợ liên lụy đến bản thân đã vội vàng lấy ra một chút tiền đồng từ trong ngực, đặt lên bàn cơm. Rồi ngay sau đó, cơm cũng không thèm ăn, đã nhanh chóng rời khỏi khách điếm, tránh đi thật xa rồi.
"Không thành vấn đề, nhưng ở nơi này không tiện động thủ, chúng ta ra bên ngoài giải quyết ân oán đi!" Nghiêm Tùng nhàn nhạt đề nghị.
Đám người tráng hán tóc ngắn Tôn Bất Văn nghe vậy, thoáng do dự một chút, cũng gật gật đầu.
Đúng như những lời Nghiêm Tùng nói, ở nơi này đông người, không tiện động thủ, nên ra bên ngoài giải quyết ân oán. Bên cạnh đó, giải quyết riêng với nhau sẽ không khiến chuyện này ầm ĩ quá mức, gặp phải phiền toái không cần thiết khác!
Đám người Tôn Bất Văn xoay lưng, dẫn đầu đi ra bên ngoài khách điếm nhưng lúc này ở chỗ sâu trong đáy mắt Nghiêm Tùng chợt nổi lên một mảnh băng hàn.
Không chút dấu hiệu, Nghiêm Tùng đang ngồi trên ghế bỗng đứng bật dậy.
Hắn hơi tiến lên nửa bước, lực lượng cũng dâng lên theo rồi chia làm hai luồng truyền đến phần thắt lưng và phía trên cánh tay, một tay nắm vỏ đao, một tay nắm chuôi đao, xuất đao nhanh như chớp!
"Cẩn thận!"
Tôn Bất Văn cảm nhận được dị động phía sau, ý thức được chuyện không ổn. Hắn là kẻ né tránh đầu tiên, đồng thời rống to lên tiếng, nhắc nhở đồng bạn.
Bốn người còn lại cũng phản ứng rất nhanh nhưng vẫn có hai người động tác hơi chậm một chút.
"Phốc xuy!"
Một tiếng máu thịt bị xé rách xoàn xoạt vang lên.
Hai người trong Mang Sơn Cửu Tặc kia quá bất ngờ trước đòn đánh lén của Nghiêm Tùng, không kịp phòng ngự.
Kết quả là hai cái đầu đang nguyên vẹn chỉ một loáng đã bị Nghiêm Tùng cứng rắn chém một đao sắc bén từ phía sau lưng…
Huyết dịch lập tức phun tung toé, đầu rơi xuống đất!
"A a a! Giết người! Giết người!"
Sự yên tĩnh chỉ tồn tại một khoảng ngắn ngủi trong khách điếm nhưng ngay lập tức, tiếng la hét đầy hoảng sợ, tiếng kêu gào bén nhọn vang vọng khắp chung quanh.
Cảnh tượng huyết dịch phun tung toé.
Hình ảnh hai cái đầu rơi xuống…
Đã vượt qua cực hạn mà phần lớn người có thể thừa nhận được!
"Một đao này... Không tầm thường!" Ánh mắt Tô Trường Không hơi hơi tỏa sáng .
Một đao kia của Nghiêm Tùng nhìn như đơn giản, nhưng bất kể là tốc độ hay kỹ xảo kết hợp đều ẩn chứa đủ đặc tính ‘nhanh - chính xác - hung ác’ tương tự như chiêu Bạt Đao Trảm của hắn.
Vì thế, chỉ trong nháy mắt, Nghiêm Tùng đã giết được hai võ giả thực lực không tầm thường trong đội ngũ của đối phương!
"Móa nó! Đê tiện!"
Ba người Tôn Bất Văn lập tức kinh sợ đan xen, con mắt đỏ ửng, tức đến sùi bọt mép.
Nghiêm Tùng này quá mức đê tiện.
Một giây trước, hắn còn đề nghị mọi người đi ra ngoài giải quyết ân oán, ai ngờ chỉ một giây sau, ngay lúc đám người bọn họ vừa xoay người, Nghiêm Tùng lại không chút do dự ra tay giết người ngay trong khách điếm.
Đòn đánh lén của hắn đã làm hai đồng bạn của bọn họ chết thảm tại chỗ!
"Binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại dối lừa)! Hơn nữa, các ngươi lấy nhiều khi ít thì không đê tiện sao?" Nghiêm Tùng cười khẩy một tiếng.
Trong lòng hắn biết năm người Mang Sơn Cửu Tặc này vô cùng hung hăng, tàn nhẫn, hoàn toàn không phải tặc phỉ bình thường.
Tất cả thành viên trong đó đều là võ giả Luyện Lực cảnh trở lên.
Hiện giờ bảo hắn lấy một địch năm, đương nhiên là cực kỳ khó làm.
Chỉ có ra tay chém giết hai người trước, phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều .
"Cùng tiến lên! Làm thịt hắn!"
Tôn Bất Văn quát lên, lập tức rút ra trường đao bên hông, cùng hai đồng bạn còn lại trên người đầy ắp sát khí, đồng thời lao tới muốn giết chết Nghiêm Tùng.
Đao pháp của Tôn Bất Văn nghiêng về hung hãn.
Hắn nâng tay chém ra một đao, không khí bị xé thành từng mảnh nhỏ, dùng tai người bình thường cũng có thể nghe được thứ âm thanh ken két đó, thanh thế thật bất phàm.
"Đang!"
Nghiêm Tùng vung đao đón đỡ, hai lưỡi trường đao va chạm, phát ra tiếng kim loại chát chúa va chạm vào nhau, thậm chí ở nơi va chạm còn tóe lửa.
"Đang đang!"
Tôn Bất Văn đánh ra từng chiêu đao pháp đại khai đại hợp (phóng khoáng tùy ý), xuất đao liên tiếp, thanh trường đao bay múa, xoay tròn y như vòng bánh xe, chỉ công không thủ, hơi sơ sẩy một chút, đối thủ sẽ bị chém thành hai nửa.
Một chiêu đã bày ra thực lực cực kỳ bất phàm!
Mà Nghiêm Tùng đang đối chiến với hắn cũng có thanh danh không kém trong giới võ lâm Thanh Thủy thành.
Đối phương am hiểu đao pháp nổi tiếng bởi đặc tính nhanh và tinh xảo, chỉ trong vòng mấy chiêu, đã ép cho Tôn Bất Văn phải đổi công thành thủ, tả chi hữu chuyết (ứng phó không xuể).
Nhưng Tôn Bất Văn vẫn còn hai đồng bạn có thực lực chẳng yếu hơn hắn là bao.