Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 661 - Mềm Lòng Không Nỡ!!!




Yêu phong thổi quét, xé rách mặt đất hình thành vô số khe sâu chằng chịt, dữ tợn, từng khối nham thạch bị giảo sát, cắt nát.

Nếu thân thể máu thịt phải đối mặt với yêu phong phô thiên cái địa này, kết cục chỉ có một, chính là bị xé rách thành mảnh nhỏ!

Nhưng Tô Trường Không đối mặt với yêu phong phô thiên cái địa này, lại chẳng có chút rung động nào. Trảm Thiết đao trong tay hắn chém một đao ra ngoài. Bản thân một đao này chính là một loại thế, khiến cho các loại thế trong thiên địa đều theo đó mà động, phong thế, hỏa thế, đều tùy nó sử dụng!

"Xuy!"

Dưới một đao này, yêu phong đang lao đến từ đằng trước kia, đã bị dẫn dắt, bỗng nhiên né tránh, nhẹ nhàng lướt qua thân thể Tô Trường Không tựa như mục đích ban đầu của nó vốn là như vậy.

Xuy xuy xuy!

Yêu phong thổi quét tới, trực tiếp giảo sát, cắt nát toàn bộ nham sơn, nham thạch trồi lên khỏi mặt đất trong phạm vi hơn mười trượng xung quanh Tô Trường Không.

"Làm sao. . .có thể?" Mí mắt Lam Trần giật giật, bởi vì cảnh tượng hiện ra sau khi yêu phong tán đi, chính là Tô Trường Không vẫn nắm đao, đứng yên ổn tại chỗ.

Rõ ràng mặt đất xung quanh đều bị cắt nát, nhưng phạm vi mười trượng lấy hắn làm trung tâm lại không chút tổn hao!

Lại nói, bản chất của đao thế chính là thuận thế mà đi.

Và ngay khi Tô Trường Không đạt đến cảnh giới đao ý, đao thế đã bị áp súc tiến vào bên trong thân thể hắn.

Có thể hiểu, ngay từ khoảnh khắc đó, bản thân hắn chính là một loại thế.

Và hiển nhiên, một đao tùy ý của hắn cũng mang theo thế, cũng là công kích không sao ngăn cản được.

Đúng là yêu thuật của Lam Trần rất mạnh, nhưng vẫn chưa thể đạt đến trình độ nghịch thế mà đi. Rất nhanh đã bị một đao của Tô Trường Không phá giải rồi!

"Không. . . Không tốt!" Mí mắt Lam Trần giật giật, lập tức muốn phản ứng lại.

Nhưng giây tiếp theo, bóng dáng Tô Trường Không kéo theo một luồng tàn ảnh, nhân đao hợp nhất, đã nhanh như chớp lao tới.

Hiển nhiên, ngay khi đao đầu tiên vừa xuất ra, cả người hắn đã thuấn di, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lam Trần, và không chút do dự chém thẳng xuống đao thứ hai.

Không thể ngăn cản, càng không thể tránh đi!

Một đao này mang theo tinh khí thần hợp nhất, khiến Lam Trần khó mà tìm ra phương pháp phản ứng, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao này hạ xuống, tựa như vươn cổ chờ chết!

"Phốc xuy!"

Trong tiếng xé rách, ánh mắt Lam Trần còn đọng lại vẻ hoảng sợ, chưa kịp tán đi, thì trên đỉnh đầu gã đã xuất hiện một đường tơ máu, thân thể nhanh chóng bị xẻ đôi, ngả về hai hướng, huyết dịch và nội tạng ùn ùn trào ra ngoài, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập.

"Yêu nhân. . . Đã chết? Trảm Yêu Thần Binh. . . Chẳng lẽ thứ hắn đang cầm trong tay chính là Trảm Yêu Thần Binh?" Nam Cung Minh cũng kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.

Tuyệt đối là bẻ gãy nghiền nát!

Chỉ vẻn vẹn mấy hô hấp, vậy mà hai yêu võ giả có thực lực không tầm thường lại phơi thây tại chỗ.

Thân thể yêu ma còn cứng rắn hơn sắt thép, bỗng trở thành yếu ớt như giấy mỏng.

Thân thể bất tử khiến người ta kiêng kị lại không hề phát huy ra một chút tác dụng nào!

Điều này khiến Nam Cung Minh ngạc nhiên tới mức hai mắt trợn trừng trừng. Chẳng lẽ Tô Trường Không đã tạo ra Trảm Yêu Thần Binh trước gã? Là Trảm Yêu Thần Binh chân chính kia!

"Nhưng thanh đao này. . . quá mức mộc mạc."

Đám người Lục Nhai, Nam Cung Minh quan sát thanh Trảm Thiết đao vẫn còn đang nhỏ máu trong tay Tô Trường Không, ai nấy đều nghi hoặc, khó hiểu.

Phải biết rằng, muốn luyện thành Trảm Yêu Thần Binh, ngoài bước kết hợp Yêu Ma Tinh Hạch và cực phẩm kim loại để tạo nên hình thức ban đầu, còn cần phải dung nhập lực lượng của thiên địa tự nhiên vào bên trong nó. Cho nên mới nói, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cũng biết bản thân loại binh khí này cực kỳ bất phàm.

Nhưng thanh 'Trảm Yêu Thần Binh' trong tay Tô Trường Không lại hiện ra màu bạc tối, tuy tính chất bất phàm, nhưng căn bản không có điểm thần dị có thể thấy được bằng mắt thường như Trảm Yêu Thần Binh kia!

Cùng lúc ấy, Tô Trường Không vừa dễ dàng chém giết hai yêu võ giả, lại bình tĩnh đưa mắt nhìn về phía nữ tử áo tím kia: "Đến phiên ngươi rồi."

Dù xếp vào hàng ngũ các võ giả Tiên Thiên cảnh, thực lực của ba yêu võ gỉa này cũng không tầm thường, chẳng yếu hơn Chung Nhạc trước kia bao nhiêu, nhưng ở trong mắt Tô Trường Không đã tấn chức Tiên Thiên, vừa ngưng tụ đao ý, còn dưới tình huống thân thể bất tử đã trở nên vô dụng, hắn giết bọn họ chẳng có chút khó khăn nào.

"Thiếu. . . Thiếu hiệp, tiểu nữ tử bị bọn họ bức bách. Tiểu nữ tử nguyện ý làm trâu làm ngựa phụng dưỡng thiếu hiệp, van cầu thiếu hiệp tha cho tiểu nữ tử một mạng!" Hai đồng bạn của nàng, vừa chết dưới đao của Tô Trường Không mà không có một chút lực phản kháng nào. Chuyện này khiến Tử Mị sợ hãi vạn phần. Nàng nuốt một ngụm nước miếng, trên mặt đầy vẻ cầu xin, mở miệng nỉ non, thổn thức, điềm đạm đáng yêu nói.

"Hồn Kích!"

Nhưng trong giây lát, đôi mắt xinh đẹp của Tử Mị hiện lên một mảnh ác độc. Tử quang yêu dị lập tức nở rộ, một luồng lực lượng vô hình đánh thẳng vào đại não Tô Trường Không!

Trên thực tế, tồn tại khủng bố nhất bên trong ba yêu võ giả kia, lại chính là Tử Mị, thoạt nhìn cả người lẫn vật đều vô hại này.

Nàng nắm giữ loại yêu thuật quỷ dị nhất, có thể hóa tinh thần của bản thân trở thành gai nhọn công kích, đánh thẳng vào tinh thần, linh hồn của địch nhân.

Dù là Nam Cung Minh, võ giả có tinh thần mạnh mẽ, ý chí cứng cỏi kia, trước đó cũng bị yêu thuật của Tử Mị chấn nhiếp, dễ dàng bị thương nặng.

Nếu đổi lại là võ giả bình thường, vừa đối mặt với yêu thuật của Tử Mị, đại não sẽ trực tiếp tử vong.

Ngay lúc này, một luồng lực lượng vô hình vừa đánh thẳng vào đại não Tô Trường Không, muốn phá hủy tinh thần, ý thức của hắn.

"A!" Nhưng gần như đồng thời, Tử Mị lại phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Nàng có cảm giác, ngay một khắc khi tinh thần của bản thân chạm đến Tô Trường Không, bên trong thức hải của hắn lại trực tiếp nở rộ, hiển hiện một thanh trường đao sắc bén vô cùng, tựa như hư ảo nhưng lại chân thật tồn tại, chỉ trong nháy mắt đã chém giết phần tinh thần mới xâm nhập của nàng!

"A a a!" Tử Mị kêu thảm thiết đầy thống khổ, hai tay ôm đầu mình, sắc mặt nhăn nhó.

Nàng có cảm giác, đại não của bản thân vừa bị một thanh đao sắc bén hung hăng quấy trộn, máu tươi tràn ra ngoài từ thất khiếu, tai mắt mũi miệng, chỉ hận không thể trực tiếp bóp nát đầu mình.

Đúng là yêu thuật của Tử Mị thực bất phàm, có thể công kích tinh thần, ý niệm của địch nhân nhưng từ sau khi đao pháp đột phá đến thập cảnh, đao cương, đao khí đã dung nhập vào bên trong thức hải của Tô Trường Không, lột xác trở thành đao ý.

Có đao ý tọa trấn thức hải, vậy mà Tử Mị dám lớn mật dùng tinh thần của bản thân chạm đến, tuyệt đối chính là chủ động lao tới, đâm thẳng vào đao của hắn!

Tô Trường Không nhìn thấy gương mặt vốn vô cùng xinh đẹp của Tử Mị đang tràn đầy thống khổ, vặn vẹo, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên không ngừng, hắn thở dài một tiếng, có vẻ mềm lòng không nỡ, nói: "Để ta giải thoát giúp ngươi!"