Ba ngày sau khi Tô Trường Không trở lại Hắc Thiết sơn trang, hắn đã tới Thanh Thủy thành một chuyến trước.
Tại đó, hắn lập tức đến tiệm bán thuốc gặp chưởng quầy hỏi cách tìm mua những vị chủ dược của Ích Khí tán.
Chưởng quầy tiệm bán thuốc thoáng trầm ngâm, mới mở miệng nói: "Ngươi có thể tới Thải Tham trấn (thải tham là đào nhân sâm) nhìn xem. Thải Tham trấn ở ngay phụ cận Trường Thọ sơn, nơi đó có khá nhiều người vào núi đào nhân sâm, là địa điểm những người đi hái thuốc thường tụ tập, chắc chắn có thể mua được những loại dược liệu ngươi cần, nhưng đường xá xa xôi, nơi đó cách Thanh Thủy thành chừng ba, bốn trăm dặm."
"Thải Tham trấn?" Đôi mắt Tô Trường Không chợt sáng lên.
Bạch Ngọc bang có con đường nào đó, mới có thể dễ dàng mua được những loại dược liệu Ích Khí tán cần như vậy.
Nhưng hiện giờ Tô Trường Không chỉ có tự mình đi tìm!
Từ trong miệng trưởng lão tiệm bán thuốc này, hắn biết được chỉ cần đến Thải Tham trấn chắc chắn có thể mua được vài loại chủ dược cần để phối chế Ích Khí tán.
Không cần biết như thế nào, hắn cũng phải đi chỗ đó nhìn xem.
Tô Trường Không muốn đi tới Thải Tham trấn, nhưng đúng là quãng đường ba bốn trăm dặm này, có chút xa xôi. Người thường cần phải chạy đi mấy ngày mới có thể đến được.
Chẳng qua lấy sức chịu đựng và tốc độ của Tô Trường Không, hắn có thể không ngừng không nghỉ chạy một mạch được 100 dặm đường, nửa chừng cần phải dừng lại nghỉ ngơi, hồi khí một lát là có thể tiếp tục lên đường, bởi vậy, hắn chỉ cần buổi sáng xuất phát, buổi chiều đã có thể đến Thải Tham trấn rồi.
Quả nhiên đúng như dự đoán, lúc chạng vạng, mặt trời tỏa ra chút nắng cuối cùng, Tô Trường Không mặc hắc y, dùng Quy Tức Súc Cốt thay đổi hình thể và tướng mạo, đã xuất hiện ở bên ngoài Thải Tham trấn.
Tô Trường Không treo đao bên hông, nhìn từ bên ngoài, hắn chỉ như một người giang hồ phổ thông bình thường.
Lại nói, vì sao hắn cần phải làm như vậy?
Đơn giản là vì những loại dược liệu Ích Khí tán mà hắn muốn mua có chút quý trọng, để phòng bị người có tâm nhìn chằm chằm vào, tự nhiên hắn phải làm việc cẩn thận!
"Nơi này đúng là Thải Tham trấn?"
Tô Trường Không nhìn thấy dãy núi liên miên không ngớt ở phía xa xa kia. Chắc hẳn đó là Trường Thọ sơn.
Trong Trường Thọ sơn có khá nhiều loại dược liệu trân quý sinh trưởng, ví dụ như Dã Nhân Tham (nhân sâm hoang dã) lâu năm.
Nếu may mắn đào được một gốc lão nhân tham trên năm phân, thậm chí có thể khiến người ta phất nhanh trong vòng một đêm, nửa đời sau áo cơm không lo.
Rất nhiều người hái thuốc đều chạy tới Trường Thọ sơn, tụ tập ở bên ngoài Trường Thọ sơn, dần dà lâu ngày đã khiến bên ngoài Trường Thọ sơn hình thành một tiểu trấn.
Đó là Thải Tham trấn.
Bên trong Thải Tham trấn, người đến người đi, ngựa xe như nước, hai bên đường có đầy những quán nhỏ, cửa hàng san sát, cực kỳ náo nhiệt.
Tô Trường Không nhìn thấy khá nhiều nhân sĩ giang hồ đeo binh khí bên hông đang đi lại trên đường.
Dù Thải Tham trấn không lớn nhưng vì tính đặc thù này, lại khiến nó có chút phồn hoa, ngư long hỗn tạp (tốt xấu lẫn lộn).
Có những người tìm kiếm nhân sâm muốn tiến vào Trường Thọ sơn thử vận khí, cũng có những thương nhân muốn mua dược liệu quý báu từ trong tay những người hái dược liệu chuyên nghiệp kia.
"Ta cần tìm nhà khách điếm ở lại, ăn cơm, nghỉ ngơi trước đã, sau đó lại tiếp tục tìm hiểu một chút tin tức, nhìn xem ở trấn này có nơi nào bán dược liệu hay không, lại đến hỏi bọn họ một chút xem có thể mua được những loại dược liệu ta cần hay không." Tô Trường Không cất bước tiến vào Thải Tham trấn, thầm nói.
Ngay tại trung tâm Thải Tham trấn, Tô Trường Không tìm được một nhà khách điếm tên là Nghênh Tùng khách điếm, sau đó vào ở tạm nơi này.
Tô Trường Không nộp tiền thế chấp tại quầy, sau đó chưởng quầy khách điếm mở cho hắn một gian phòng.
Việc đầu tiên Tô Trường Không làm ngay sau khi nhận phòng chính là tắm rửa một cái, tiếp đó là xuống lầu ăn cơm.
Lầu một khách điếm chỉ dùng để ăn cơm.
Nơi này có bày từng dãy bàn nhỏ. Xung quanh bàn đều là một đám khách nhân, đang hăng say uống rượu ăn thịt, nói chuyện trên trời dưới đất.
"Hắc hắc! Nghe nói mấy ngày hôm trước Lý Lão Tam đào được một gốc Dã Nhân Tham lâu năm ở Trường Thọ sơn, ngặt nỗi, hắn còn chưa cầm nó được nóng tay, đã bị một kẻ đào sâm đuổi giết. Kẻ đào nhân sâm kia nói bọn họ phát hiện ra gốc nhân sâm kia trước. Kết quả là Lý Lão Tam chẳng những không giữ được gốc nhân sâm nọ, còn bị đám người kia chặt đứt cánh tay. Những kẻ đào sâm kia xuống tay thật tàn nhẫn!"
"Đó còn chưa là gì đâu? Mấy ngày hôm trước ở Phong Thịnh thôn đã xảy ra thảm án diệt môn (án mạng giết cả nhà), cả nhà Lưu viên ngoại nơi đó, thậm chí cả đám người hầu có liên quan, từ già đến trẻ, hơn ba mươi mạng người đã bị giết sạch sẽ chỉ trong một đêm. Nghe nói là một tên giang dương đại đạo (hải tặc) nào đó chuyên giết người cướp của làm. Cực kỳ bi thảm!"
Đám khách nhân này đang mải nói chuyện về những tin tức hoặc là điều kỳ thú mình được biết gần đây.
Còn Tô Trường Không ngồi bên cạnh, vừa chờ đợi rượu và thức ăn lên bàn vừa tùy ý nghe những khách nhân trong khách điếm bàn luận với nhau.
"Hử?"
Lúc ấy, bỗng dưng Tô Trường Không lại thoáng ngạc nhiên một chút.