"Là ta."Trong cây cối vang lên một tiếng trả lời.
Ngay sau đó, từ giữa rừng, có một thiếu niên với thân hình cao lớn đi ra.
"Là Tô Trường Không!"
Đám người Dương Triêu thấy vậy, đều nhẹ nhàng thở ra.
Người tới đúng là Tô Trường Không.
"Lúc trước không trông thấy ngươi... Ta còn cho rằng ngươi cũng gặp nạn." Dương Triêu nói.
Tô Trường Không lắc đầu: "Vừa rồi ta quá vội vàng chạy trốn, nên đi lầm đường."
Và đương nhiên, đoàn người Dương Triêu không có chút hoài nghi gì về lời giải thích của Tô Trường Không.
Trong loại tình huống khẩn cấp như vậy, tất cả đều lo chạy trối chết, ai còn có thể chú ý tới phương hướng chạy trốn của mình?
“Đám Hắc Kỵ bang chết tiệt! Sớm hay muộn chúng cũng sẽ gặp báo ứng!"
Có người nhìn thi thể đồng bạn trên mặt đất, lập tức nghiến răng nghiến lợi rủa một câu, trong lòng phẫn nộ không thôi.
Lúc này đây, bọn họ chỉ hận không thể lập tức khiến cho đám võ giả Hắc Kỵ bang hung tàn kia phải trả giá thật đắt.
Nhưng than ôi, bọn họ lại căn bản không có năng lực kia, chỉ có thể nguyền rủa đám Hắc Kỵ bang ấy tao thiên thu (bị trời đánh), gặp báo ứng!
"Ai... Người đã chết không thể sống lại, chúng ta mang thi thể bọn họ về đi." Dương Triêu thở dài nói.
Nói tới chuyện này, bọn họ có thể nhặt về một mạng đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm cho những đồng bạn, bằng hữu đã chết đi kia, chỉ là mang thi thể của bọn họ rời khỏi nơi này, không để những người đó phải phơi thây nơi hoang dã.
"Chỉ có thể làm vậy thôi." Những người còn lại đều miễn cưỡng gật gật đầu.
Vậy là đoàn người Tô Trường Không, mỗi người cõng một khối thi thể, rời xa nơi đây, trở lại Hắc Thiết sơn trang.
Trong thời loạn thế này, mạng người như cỏ rác, mấy người thường chết đi, sẽ không làm nổi lên được một chút gợn sóng nào.
Qua một năm sau, có lẽ chỉ còn những người thân, những người bạn còn nhớ đến bọn họ.
Rồi đến cuối cùng, bọn họ sẽ biến mất không còn một dấu vết nào trên cõi đời này.
"Ta không muốn trở nên như thế! Ta muốn không ngừng tiến lên, leo lên, nắm giữ vận mệnh của chính mình!"
Tô Trường Không cõng trên lưng một khối thi thể đã dần trở nên lạnh như băng, miệng vết thương chảy ra huyết dịch nhuộm y phục trên người hắn thành màu đỏ sậm.
Hắn thầm nhủ với lòng mình và càng thêm kiên định với quyết tâm phải trở thành cường giả.
Mọi người cõng thi thể trên lưng, hiển nhiên tốc độ không thể nào nhanh được, trên đường trở về còn phải thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi.
Ước chừng bọn họ phải đi mất hơn hai ngày mới quay trở về Hắc Thiết sơn trang.
"Đám người lão Trương... Đã chết? Chết ở trong tay Hắc Kỵ bang?"
Mọi người đã bình yên quay về đến Hắc Thiết sơn trang nhưng gần mười thành viên Hắc Thiết sơn trang lại chết.
Đây chính là nỗi bi thương khiến cho tất cả cao thấp Hắc Thiết sơn trang không thể nào bình tĩnh nổi.
Nhưng đám hung thủ lại là con quái vật lớn Hắc Kỵ bang kia, dù bọn họ có đi báo quan cũng chẳng được tích sự gì, chỉ có thể đau xót thở than thay cho những đồng bạn đã xấu số!
Tô Trường Không trở lại Hắc Thiết sơn trang, nhưng lần này hắn không còn muốn tiếp tục ở lại nơi đây làm chú tạo sư nữa mà là lấy lý do thân thể, tâm lý không khoẻ để xin trang chủ Mạc Thiết cho nghỉ dài hạn.
Mạc Thiết nghĩ rằng Tô Trường Không vừa tận mắt chứng kiến đồng bạn bị Hắc Kỵ bang giết hại, chết thảm từ đó mới bị kích thích thật lớn.
Dù sao Tô Trường Không cũng còn quá trẻ, thấy loại cảnh tượng này sẽ để lại bóng ma tâm lý, cũng là chuyện rất bình thường.
Vì thế Mạc Thiết đã đồng ý cho Tô Trường Không nghỉ dài hạn, còn dặn dò hắn nên chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, điều chỉnh tâm trạng cho cân bằng.
Trên thực tế, hiển nhiên là Tô Trường Không chẳng để lại bóng ma tâm lý gì sau chuyện Hắc Kỵ bang giết hại đồng bạn của mình, mà hắn có nguyên nhân khác.
"Hiện giờ không còn mối quan hệ của Bạch Ngọc bang, chuyện mua sắm dược liệu Ích Khí tán lại trở thành vấn đề nan giải." Tô Trường Không âm thầm nhíu mày.
Khi hắn còn ở trong Bạch Ngọc bang, có mạng lưới quan hệ của bọn họ, hắn hoàn toàn có thể thoải mái mua sắm được dược liệu Ích Khí tán nhưng hiện giờ đã rời khỏi Bạch Ngọc bang, nếu muốn có những loại dược liệu kia, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Và khẳng định một điều, công việc này cực kỳ tốn thời gian và sức lực.
Bởi vì hắn cần phải đi những nơi xa hơn để tìm kiếm.
Tô Trường Không muốn giải quyết trước điểm này, vì vậy mới xin nghỉ dài hạn.
"Ngày mai nên tới Thanh Thủy thành, hỏi chưởng quầy tiệm bán thuốc nơi đó một chút, xem người ta có biết nơi tìm được dược liệu Ích Khí tán hay không." Tô Trường Không nghĩ thầm.
Nhờ có sự trợ giúp từ Ích Khí tán, hiệu suất tu luyện Quy Tức Công của hắn đã tăng lên một khoảng lớn.
Hắn dùng Ích Khí tán để thúc đẩy tu luyện nội công cũng tương tự như những người rèn luyện thân thể khác, chẳng những cần khổ luyện, còn cần phối hợp với ẩm thực, mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất!