Lời nói của Tô Trường Không khiến Càn Duệ ngẩn ngơ, gã đang suy đoán thân phận của Tô Trường Không, mà Tô Trường Không lại chủ động báo ra mục đích tìm tới của mình, hắn muốn gặp mặt Kỳ Thạch lão nhân.
Đoạn thời gian trước, Càn Duệ đã biết được chuyện có người tới tìm Kỳ Thạch lão nhân từ chỗ Hách Liên Nguyên, mà mục đích của đối phương chính là nối liền kinh mạch đã gãy lìa. Hình như người nọ tên là Tô Hạc Lai.
Nhưng không phải kinh mạch của Tô Hạc Lai kia đã đứt đoạn rồi sao? Và theo gã nghi ngờ, thủ đoạn mà người trẻ tuổi trước mắt này vận dụng chính là thứ mà rất nhiều Tiên Thiên võ giả cũng không làm được. Hắn có thể dễ dàng tóm được một võ giả Khí Huyết cảnh đỉnh phong như gã, có chút đặc điểm nào của người có kinh mạch gãy lìa đâu?
Tô Trường Không đứng ở cửa hang liên tiếp kêu gọi vài tiếng, cũng không nhận được bất cứ lời hồi âm nào.
Càn Duệ không nhịn được nói: "Sư phụ ta đang bế quan. . . Không tiện gặp người ngoài."
Nhưng Tô Trường Không lại thầm nhăn mặt nhíu mày, dù đối phương thật sự đang bế quan, thì vẫn có thể dừng lại giữa chừng một chút mà, không đến mức khi có người ngoài tới nơi này, vẫn còn không để ý tới hết thảy những động tĩnh bên ngoài như thế.
Hắn theo bản năng nhận thấy trong này có vấn đề.
"Vãn bối mạo phạm!"
Tô Trường Không cũng không tiếp tục do dự nữa. Hắn dứt khoát cất bước tiến vào bên trong Thiên Tàm động, hư ảnh cự viên tóm lấy nửa người Càn Duệ, mang theo cả gã cùng đi vào bên trong, tuy Càn Duệ vô cùng lo lắng, nhưng căn bản là không thể ngăn cản.
Một đường đi được vài chục trượng ở bên trong Thiên Tàm động, đã đi tới giữa bụng núi, trong sơn động thực rộng mở, phía trước còn xuất hiện một cánh cửa đá đóng chặt.
Càn Duệ mở miệng nói: "Sư phụ ta thật sự đang bế quan, hang đá này chỉ có thể mở ra từ bên trong, chỉ có lúc thành công, người mới có thể chủ động phá cửa ra ngoài."
"Bên trong không có một chút âm thanh! Hơn nữa. . . Không nhìn thấy có linh khí hình người!" Tô Trường Không dán lỗ tai lên cửa đá lắng nghe âm thanh nhưng bên trong không có một chút động tĩnh. Trừ chuyện này ra, khi Tô Trường Không tập trung tinh thần, cũng không nhìn được bên trong có người tồn tại.
Tô Trường Không đã luyện Đạo Dẫn Thuật đến cảnh giới cao thâm, hoàn toàn có thể nhìn thấy linh khí lưu động xung quanh nhân thể, kể cả khi cách chướng ngại vật, trừ phi chướng ngại vật này dày đến mức có thể ngăn cản cảm giác linh khí lưu động của hắn.
Chẳng lẽ Kỳ Thạch lão nhân căn bản không bế quan ở bên trong? Hoặc là. . .
"Đắc tội!"
Nghĩ đến đây, trong miệng Tô Trường Không khẽ quát một tiếng, đã đi đến một bước này, hắn nhất định phải làm cho rõ ràng rốt cuộc tình huống của Kỳ Thạch lão nhân là gì.
Hư ảnh cự viên vung quyền trái, một quyền đập tan cánh cửa đá nặng nề đang đóng chặt kia!
"Ầm vang!"
Trong tiếng nổ tung, cửa đá dày gần một trượng đã bị một quyền này đánh bạo, phải mở tung ra, để lộ một đường thông đạo bên trong.
Tô Trường Không để cho hư ảnh cự viên nắm lấy Càn Duệ, sau đó chậm rãi theo thông đạo tiến về phía trước.
Xuyên qua thông đạo, khung cảnh xuất hiện ở trước mắt Tô Trường Không chính là một cái động thật lớn, vô cùng rộng rãi, cũng không biết cái động này là do thiên nhiên hình thành hay là sức người mở rộng, nhưng đã được hình thành từ rất lâu rồi, trên đỉnh còn có từng cây thạch nhũ.
Ở phía trước là một hồ nước rộng vài trượng, bên trong hồ nước, là một loại chất lỏng có màu xanh lá, tản ra dược hương nồng đậm, hẳn là dược dịch được điều phối từ rất nhiều loại những loại dược liệu quý trọng.
Mà ở bên cạnh hồ nước, bên trên một khối nham thạch nhô lên, là một lão giả đang yên tĩnh ngồi xếp bằng, trên người lão bị quấn quanh bởi từng sợi tơ màu xám trắng, tựa như tơ tằm, trên mặt đất còn rơi rụng thật nhiều mảnh nhỏ nghi ngờ là kén tằm.
Lão giả đầu tóc hoa râm đang cúi đầu, rõ ràng nơi này đã bị Tô Trường Không xâm nhập nhưng lão vẫn không hề nhúc nhích, không có bất cứ phản ứng gì.
"Sư phụ. . ." Trên mặt Càn Duệ hiện lên một mảnh bi ai, ưu thương, tựa như mất hồn.
"Đã chết. . ."
Tô Trường Không không mở miệng, lập tức đi tới trước người lão giả đang ngồi xếp bằng này, vươn tay thử dò xét trước mũi lão, xúc giác truyền đến lạnh lẽo, làn da cũng không có một tia nhiệt độ.
Tô Trường Không thoáng im lặng, hawsnn cũng hiểu được đại khái tình huống là gì rồi .
Không cần phải nghi ngờ, lão giả đã tọa hóa trước mắt này, chính là Kỳ Thạch lão nhân !
Hiển nhiên lúc trước, Hách Liên Nguyên nói rằng Kỳ Thạch lão nhân đang bế quan là sự thật, đối phương hoàn toàn không hề lừa gạt Tô Trường Không, nhưng hơn phân nửa là người nọ cũng biết, lần này Kỳ Thạch lão nhân bế quan là bế tử quan, khó có thể còn sống mà rời đi.
Về phần tại sao đối phương không nói rõ ràng ra? Đương nhiên là vì loại chuyện này không có khả năng nói rõ cho một người ngoài như Tô Trường Không biết.
Với bất cứ một thế lực nào, Tiên Thiên võ giả đều là chiến lực quan trọng.
Đối với Linh Đạo tông, chuyện sống chết Kỳ Thạch lão nhân là điều tuyệt đối không thể dễ dàng tiết lộ cho người ngoài. Nếu bị người biết được môn phái bọn họ vừa có một Tiên Thiên võ giả chết đi, tương đương với chiến lực giảm xuống, rất có khả năng sẽ khiến cho tông môn đối địch nảy sinh ý đồ xấu!
"Ta. . . Một năm trước, sư phụ ta bế quan, công bố ra bên ngoài rằng, nếu trong vòng nửa năm, người không phá quan ra ngoài, thì chúng ta hãy vào nhặt xác giùm người. . . Nhưng. . . Nhưng trong lòng chúng ta vẫn có một tia kỳ vọng, kỳ vọng sư phụ lão nhân gia có thể đột phá, phá quan ra ngoài. . ." Càn Duệ nói đến đây, âm thanh đã có chút nghẹn ngào.
Kỳ Thạch lão nhân là người có tuổi thọ lớn nhất toàn bộ Linh Đạo tông, dù là Tiên Thiên võ giả, tuổi thọ cũng có cực hạn.
Bình thường đều nằm giữa 150 năm đến 200 năm.
Kỳ Thạch lão nhân đã đạt tới 200 tuổi. Khoảng một năm trước, lão dự cảm được đại nạn của bản thân buông xuống, cho nên dứt khoát tiến vào Thiên Tàm động bế quan, kỳ vọng có thể đột phá, sống thêm mùa xuân mới.
Nhưng trước kia cũng chưa thể đột phá, tới gần đại nạn đâu có dễ đột phá như vậy?
Và không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Kỳ Thạch lão nhân đã đột phá thất bại, đại nạn vừa đến, lập tức tọa hóa bên trong Thiên Tàm động này.
Mà trong lòng tông chủ Hách Liên Nguyên cùng với Càn Duệ đều rõ ràng, vượt qua thời gian dự định lâu như vậy, Kỳ Thạch lão nhân còn chưa xuất quan, nghĩa là hơn phân nửa khả năng, lão đã tọa hóa .
Nhưng đám người Hách Liên Nguyên, Càn Duệ không có phá vỡ gian phòng đá bế quan, bởi vì trong lòng bọn họ vẫn còn ôm ấp một tia kỳ vọng mỏng manh, kỳ vọng có lẽ Kỳ Thạch lão nhân vẫn chưa tọa hóa, có lẽ lão chỉ đột phá thời gian lâu một chút thôi. Bọn họ vẫn một mực kỳ vọng kỳ tích phát sinh.
Mãi cho đến hôm nay Tô Trường Không mạnh mẽ xâm nhập, đã đánh vỡ hi vọng này.
"Nén bi thương đi. . ." Tô Trường Không nhìn thấy Càn Duệ nghẹn ngào khóc, khẽ thở một hơi thật dài, an ủi một tiếng.
Đương nhiên trong lòng Tô Trường Không cũng buồn bực, Kỳ Thạch lão nhân đã tọa hóa, tự nhiên không có khả năng trợ giúp hắn nối liền đoạn mạch, cũng tương đương với hắn đi một chuyến tay không rồi!