Linh Đạo tông tại Chu Lăng sơn, Trung châu!
"Linh Đạo tông? Hẳn là tông môn một võ giả!" Trong lòng Tô Trường Không âm thầm nói.
Đương nhiên hắn chưa từng nghe tới cái tên Linh Đạo tông, nhưng theo Hoa Thiện y sư miêu tả, Kỳ Thạch lão nhân này xuất thân từ Linh Đạo tông. Và hơn phân nửa Linh Đạo tông kia chính là một tông môn võ giả của Trung châu, thậm chí còn rất có khả năng Kỳ Thạch lão nhân kia chính là Tiên Thiên võ giả!
Ở Trung châu, có vô số những nơi sơn linh thủy tú, nhưng đều bị các đại thế gia, Hoàng thất cùng với tông môn võ giả chiếm cứ. Linh Đạo tông chính là một trong số đó.
Chỉ cần hắn tới Linh Đạo tông tại Chu Lăng sơn tìm được Kỳ Thạch lão nhân, hơn phân nửa là thương tích của hắn được cứu rồi!
Hoa Thiện y sư lại nói: "Lão phu có thể viết một phong thơ, ngươi đưa phong thư này cho Kỳ Thạch lão nhân, chắc hắn sẽ nhớ tình cũ mà ra tay tương trợ."
"Vậy đa tạ!" Hai mắt Tô Trường Không sáng lên, cảm kích nói tạ ơn.
Kỳ Thạch lão nhân từng tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, là Hoa Thiện y sư đi ngang qua đã trợ giúp lão hóa giải nguy hiểm, có thể nói lão chịu ân tình rất lớn. Cho nên hơn phân nửa một phong thư của Hoa Thiện y sư có thể khiến Kỳ Thạch lão nhân ra tay, thậm chí còn là không ràng buộc trợ giúp Tô Trường Không nối liền kinh mạch. Đây tuyệt đối là chuyện khiến Tô Trường Không vô cùng cảm kích!
"Thiếu hiệp đừng khách khí, là lão phu nên cám ơn ngươi mới đúng." Hoa Thiện y sư cười nói.
Tô Trường Không biết được chuyện Thiết Tâm sơn từ trong miệng Hoa Dật, rõ ràng bản thân đang có trọng thương trong người, nhưng vẫn nguyện ý trượng nghĩa ra tay, tiêu diệt Vương Thiết Sơn và hơn một ngàn võ giả Thiết Tâm môn.
Tuy hắn ra tay vô tình, không chừa lại một người nào, nhưng thị phi rõ ràng, không xuống tay với người vô tội, có thể thấy bản thân hắn vốn không phải người xấu.
Hơn nữa nếu không có Tô Trường Không, Hoa Thiện y sư cũng khó có thể thoát thân, ngược lại lão còn bị áp bức, phải lấy Tử Hà Xa từ trong bụng mười mấy thai phụ kia, nhưng lương tâm không cho phép lão làm như thế, hơn phân nửa kết cục cuối cùng chắc chắn là chết.
Nói cách khác, Tô Trường Không không chỉ giải thoát lão khỏi đám người kia, mà còn chân chính cứu sống lão.
Đương nhiên Hoa Thiện y sư muốn toàn lực báo đáp, mới nguyện ý nói ra Kỳ Thạch lão nhân có năng lực trị liệu thương tích cho hắn, còn nguyện ý tự mình viết thư nhờ Kỳ Thạch lão nhân hỗ trợ.
Tô Trường Không nhanh chóng mang giấy bút tới, Hoa Thiện y sư cũng ra tay viết một phong thơ.
Mà nội dung trên lá thư này cũng rất đơn giản. Đầu tiên là ân cần thăm hỏi Kỳ Thạch lão nhân một chút, sau đó nói rõ Tô Trường Không có ân với mình, nhưng bản thân bị trọng thương, kinh mạch cả người đứt đoạn, hi vọng Kỳ Thạch lão nhân có thể nhớ giao tình trong dĩ vãng của hai người mà ra tay giúp đỡ Tô Trường Không một phen!
"Chút nữa, ta sẽ xuống núi nói cho đồ đệ của người một tiếng, sau đó sẽ đi báo quan, để cho quan phủ đến xử lý chuyện nơi này." Tô Trường Không cẩn thận thu giấy viết thư lại, rồi nói với Hoa Thiện y sư.
"Ừm, phiền toái thiếu hiệp." Hoa Thiện y sư gật đầu. Với lão, viết một phong thơ chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi.
Tô Trường Không không trì hoãn nữa, hắn tìm tòi bên trong Thiết Tâm môn một phen, phát hiện một chút ngân phiếu, cùng với ít bạc trắng hiện kim, tổng cộng cũng được ít nhất có ba mươi vạn lượng trở lên. Tuy bình thường, tiền tài không có ý nghĩa quá lớn với Tô Trường Không, nhưng có bao giờ cũng tốt hơn không.
Trừ những thứ này ra, Tô Trường Không còn phát hiện một, hai bình đan dược.
"Món đồ chơi này là đan dược luyện huyết? Vừa ngửi đã thấy mùi máu tươi nồng nặc, tạp chất quá nhiều! E rằng không phải thứ đan dược được luyện chế theo phương pháp đứng đắn, là Vương Thiết Sơn đổi lấy từ trong tay võ giả ma môn kia sao?"
Đó là từng viên đan hoàn màu huyết hồng.
Tô Trường Không ngửi thử một chút, khẽ nhíu mày, sau đó tiện tay thu hồi lại.
Những viên đan dược này chính là 'Huyết Ma đan', có hiệu quả thần kỳ với quá trình luyện huyết, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, sẽ làm tổn hại tới tiềm lực của võ giả. Đương nhiên, nó chẳng khác gì phế phẩm trong mắt Tô Trường Không, hắn tuyệt đối sẽ không đi phục dụng.
Tô Trường Không làm xong hết thảy những chuyện này, mới đi xuống núi. Trước khi hắn xuống núi, đã tìm được thi thể Vương Thiết Sơn, cắt lấy đầu gã, bọc cẩn thận. Hắn làm như vậy, với dụng ý làm quan phủ tin tưởng Vương Thiết Sơn cùng với đám thủ hạ võ giả của gã đã bị giết sạch rồi.
Nếu không, chỉ dựa vào một câu nói không bằng chứng, chưa chắc quan phủ đã chịu tin tưởng Thiết Tâm môn bị diệt, chỉ khiến hắn tốn thật nhiều công phu miệng lưỡi, mà chưa chắc nói nhiều đã hiệu quả bằng chứng cứ, chỉ cần ném đầu của Vương Thiết Sơn tới trước mặt bọn họ, người của quan phủ tự nhiên sẽ tin.
"Chẳng lẽ người trẻ tuổi này cũng là 'Thần Tử' sao?" Hoa Thiện y sư nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không xuống núi, trong đôi mắt lão hiện lên một mảnh quang mang khác thường, thì thào tự nói.
"Vừa rồi. . . Vì sao ta lại váng đầu một chút?" Nhưng rất nhanh, ánh mắt lão lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh, nhã nhặn, pha lẫn một chút mờ mịt.
Tô Trường Không xuống núi, một mình đánh xe ngựa rời đi.
Không bao lâu sau, hắn đã nhìn thấy người mình cần tìm đang đứng đằng sau một gốc đại thụ cách đó vài dặm. Hoa Dật trông thấy xe ngựa của Tô Trường Không, lập tức lắc mình ra ngoài. Tô Trường Không dừng xe lại. bước xuống.
"Thiếu. . . Thiếu hiệp, tình huống thế nào?" Hoa Dật vội vàng hỏi.
Gã lùi xa một đoạn nhưng vẫn mơ hồ nghe được động tĩnh ngắn ngủi truyền đến từ trên núi, mắt thấy Tô Trường Không xuống núi, lập tức nhẹ nhàng thở ra, rồi vội càng đi tới hỏi thăm Tô Trường Không tình huống trên đó.
"Vương Thiết Sơn và thủ hạ của hắn đã bị ta giết sạch rồi. Ngươi đi trên núi hội hợp cùng Hoa Thiện y sư đi, ta tới huyện thành gần đây báo quan." Tô Trường Không giơ lên một cái túi đựng đầu người, nói một câu đơn giản với Hoa Dật.
Vốn dĩ Tô Trường Không muốn để Hoa Dật đi báo quan, giải quyết tốt hậu quả, nhưng Hoa Thiện y sư đã cho hắn tin tức của Kỳ Thạch lão nhân. Cuối cùng, hắn quyết định trì hoãn thêm chút thời gian, giúp người giúp đến cùng.
"Giết sạch rồi?" Hoa Dật kinh ngạc, có chút khó mà tin nổi.
Bởi vì Tô Trường Không vừa lên núi được một thoáng, chẳng được bao nhiêu thời gian, chẳng lẽ nhanh như vậy hắn đã giết sạch tất cả đám người Thiết Tâm môn từ trên xuống dưới rồi?
"Giá!" Tô Trường Không không giải thích nhiều với Hoa Dật, hắn lập tức vung roi, điều khiển hắc mã chạy tới huyện thành gần đây.
Tô Trường Không vào thẳng nha môn của quan phủ huyện thành, trực tiếp nói một ngàn người từ trên xuống dưới của Thiết Tâm sơn đã bị tiêu diệt, để bọn họ tới nơi giải quyết tốt hậu quả.
Đương nhiên lúc ban đầu, người của nha môn không tin tưởng, nhưng Tô Trường Không trực tiếp ném cái đầu của Vương Thiết Sơn cho bọn họ, dùng sự thật để nói chuyện.
Việc này đã kinh động tới tri huyện nha môn, tuy đối phương muốn biết thân phận của Tô Trường Không, nhưng đương nhiên là hắn không rảnh để nói nhiều với gã, tránh chọc thêm phiền toái.
Tô Trường Không vừa đưa tin tức xong đã lên đường rời đi, ẩn giấu công danh lợi lộc.