Tô Trường Không nghe vậy, bỗng thở dài một tiếng nói: "Đúng là Mộc Tấn đã chết dưới tay ta, hiện giờ đúng sai trong đó không cần tiếp tục truy cứu nữa. Các ngươi là phụ thân, gia gia của hắn, muốn báo thù thay hắn cũng là lẽ thường tình, không có gì đáng trách. Nhưng oan oan tương báo, khi nào mới dứt? Thôi, ân oán cứ xóa bỏ như vậy, các ngươi rời đi thôi!" Lời nói của Tô Trường Không khiến hai người Mộc Hâm, Mộc Huân rơi vào sửng sốt.
Tô Trường Không không định giết bọn họ?
Dù trong lòng Mộc Huân đầy những hoài nghi về dụng ý của Tô Trường Không, nhưng nhìn thấy Tô Trường Không chắp hai tay sau lưng, không có ý tứ tiếp tục ra tay, lão lại hung hăng cắn răng một cái, không thèm nói một lời, lập tức kéo thân thể đã trọng thương đứng lên, một tay nâng Mộc Hâm dậy khỏi mặt đất, hai người nương tựa lẫn nhau, gian nan đi về phía xa xa.
"Thật sự. . . Không giết chúng ta? Chẳng lẽ hắn cố kỵ gia tộc bọn ta trả thù?" Mãi đến khi hai người bọn họ đi được hơn ba mươi trượng, Tô Trường Không vẫn đứng tại chỗ như cũ, không có ý tứ truy kích.
Chuyện này khiến Mộc Hâm, Mộc Huân khá kinh ngạc.
Rất có thể Tô Trường Không không giết bọn họ, là vì cố kỵ gia tộc bọn họ trả thù, muốn hóa giải ân oán.
"Hừ. . . Thực sự nghĩ rằng làm như thế có thể khiến hai chúng ta cảm kích sao? Chờ đến lúc trở về gia tộc, ta nhất định phải bẩm báo gia chủ, phái Tiên Thiên võ giả trong tộc ra đây! Bầm thây tiểu tử này thành vạn đoạn!" Trong lòng Mộc Hâm hung ác gầm lên, hoàn toàn không mang ơn vì Tô Trường Không đã tha cho bọn họ một mạng.
Tô Trường Không kia đã giết nhi tử của gã, còn đánh cho bọn họ bị thương nặng đến loại tình trạng này.
Đây tuyệt đối là thù hận không chết không thôi.
Và gã, chẳng những muốn giết Tô Trường Không, còn muốn giết sạch toàn bộ những người có liên quan tới hắn sau đó, ném chúng vào cùng một chỗ, chôn cùng một huyệt!
"Khoảng cách này. . . Gần đủ rồi." Tô Trường Không nhìn theo bóng dáng Mộc Hâm, Mộc Huân, đang nghiêng ngả lảo đảo rời xa hơn năm trăm mét, trong lòng âm thầm nói.
"Hưu!"
Giây tiếp theo, hắn tập trung ý niệm, hư ảnh cự viên ngưng tụ sau lưng, chỉ thấy bàn tay to của nó nắm thành một trảo, túm lên một mảng tuyết đọng khủng bố, bàn tay hung hăng xoa nắn, mảng tuyết đọng không ngừng bị nén chặt, co rút lại, tạo thành một quả cầu tuyết có kích cỡ bằng nắm tay, nhưng cứng rắn hơn cả tảng đá!
Hô xích!
Hư ảnh cự viên nâng cánh tay thô to kia lên, quả cầu tuyết nổ bắn ra ra ngoài, tựa như một viên đạn pháo vượt qua khoảng cách thật dài, đánh thẳng vào người Mộc Huân đã nghiêng ngả lảo đảo, rời đi được hơn năm trăm mét!
"Ngươi. . ." Trong lòng Mộc Huân dâng lên một tiếng cảnh báo. Lão đã nhận ra nguy hiểm đến gần, nhưng thân thể bị thương này căn bản không thể né tránh, chỉ miễn cưỡng quay đầu lại, trợn mắt trừng trừng, một câu nói hoàn chỉnh cũng chưa kịp thốt lên, cái đầu đã bị quả cầu tuyết đập thẳng tới..
"Đùng!"
Trong tiếng nổ tung, quả cầu tuyết cứng rắn phối hợp với một luồng lực lượng vô cùng lớn, cứng rắn đập bể đầu Mộc Huân, dễ dàng như đập nát một quả dưa hấu, máu tươi lẫn lộn với dịch óc nhuộm mảng tuyết trắng bên dưới, thành một thứ hỗn hợp vô cùng khó miêu tả thành lời!
"Phụ thân!"
Mộc Huân ngã xuống đất, Mộc Hâm đang dựa dẫm vào lão cũng mềm nhũn ngã xuống đất. Gã nhìn thấy Mộc Huân đã phơi thây tại chỗ, trong miệng phát ra một tiếng thét kinh hãi.
"Trốn. . . Trốn. . ." Trong lòng Mộc Hâm sinh ra một cơn ớn lạnh.
Dưới nỗi sợ hãi cùng với ý chí cầu sinh chống đỡ, gã không để ý tới đống xương cốt vỡ vụn của bản thân, bày ra tư thế hốt hoảng, đầy sợ hãi, một mực chạy trốn muốn kéo giãn khoảng cách…
Nhưng căn bản, mọi nỗ lực đều vô dụng.
"Phanh!"
Không quá hai ba giây sau, lại một quả cầu tuyết mang theo lực lượng khủng bố bay tới, oanh kích thẳng vào đầu Mộc Hâm.
Cái đầu rạn nứt, hoa máu vẩy ra, rơi thẳng xuống mặt đất.
"Ai. . . Ta vốn là người thiện tâm, không nhìn nổi cảnh người khác chịu khổ, chỉ có thể tiễn bọn họ ra đi một cách thống khoái thôi!" Tô Trường Không vừa ném chết hai người, bỗng thở một hơi thật dài.
Tô Trường Không cũng không phải thằng ngốc, đương nhiên hắn biết không thể dễ dàng bỏ mặc cho hai tên Mộc Huân, Mộc Hâm kia còn sống rời đi được, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Và sở dĩ hắn nói muốn thả đối phương rời đi, lại chờ tới lúc bọn họ đi được khoảng cách xa như thế mới ném chết bọn họ, cũng không phải vì quá nhàm chán mà đùa bỡn bọn họ, hắn đâu có rảnh đến vậy?
Chẳng qua, đó chính là cách duy nhất mà hắn nghĩ ra để giết chết hai người kia mà không kích phát ấn ký huyết mạch được khắc trên người bọn họ.
Lúc trước ở thời điểm Tô Trường Không chém giết Mộc Tấn, hắn còn không quá rõ ràng về điểm này, cho nên vừa giết chết gã xong, đã bị Mộc Xà Ấn trong huyết mạch Mộc Tấn lạc ấn lên người, cuối cùng lọt vào đuổi giết.
Về sau, Tô Trường Không đã nghĩ ra biện pháp khiến cho mình có thể giết chết thế gia đệ tử mà không bị ấn ký huyết mạch lạc ấn lên người. Và theo hắn suy đoán, loại biện pháp này có liên quan tới phạm vi, khoảng cách.
Hiện giờ, hắn đứng ngoài phạm vi năm trăm mét giết hai người Mộc Hâm, Mộc Huân, khoảng cách xa như thế, hẳn là ấn ký trong huyết mạch bọn họ không thể lạc ấn lên người hắn đâu.
Về phần vì sao hắn lại lừa gạt, nói muốn thả bọn họ rời đi? Đơn giản là vìTô Trường Không cố kỵ phương thức phát động ấn ký huyết mạch này. Khi hắn giết bọn họ khẳng định nó sẽ phát động, nhưng hắn lại không biết khi bọn họ gần chết, hai người này có thể chủ động kích hoạt, rồi đóng dấu ấn ký huyết mạch lên người kẻ khác hay không!
Cho nên Tô Trường Không mới lấy lý do muốn hóa giải ân oán, để lừa bọn họ rời đi, cách xa hơn năm trăm mét, mới ra tay, tiêu diệt bọn họ.
"Không thấy dấu hiệu ấn ký huyết mạch lan đến trên người ta." Mà lúc này, Tô Trường Không cũng yên lòng rồi.
Hắn đoán không hề sai, cách xa năm trăm mét, ấn ký huyết mạch không có cách nào đóng dấu lên người hắn.
Hiển nhiên, phương pháp này chịu ảnh hưởng của phạm vi, khoảng cách!
Tô Trường Không đứng ở tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi. Vì cẩn thận, hắn chuẩn bị chờ cho đến khi thi thể của hai người này lạnh hẳn, mới đi xử lý.
Chờ hồi lâu, nửa canh giờ trôi qua, thi thể hai người chịu băng tuyết bao phủ, đã đông cứng lại. Lúc này Tô Trường Không mới tiến lên xử lý một phen. Hắn mò mẫm một hồi trên hai thi thể, nhưng ngoại trừ phát hiện một chút bạc, chẳng còn thứ gì khác nữa.
Sau đó, Tô Trường Không lấy ra một cái bao, trong đó chứa một chút dầu thực vật làm nhiên liệu đốt cháy. Hắn rót thẳng xuống hai khối thi thể kia, lại lấy ra một bộ hỏa chiết tử dùng cho sinh hoạt hàng ngày, đốt thi thể bọn họ hóa thành tro tàn.
Hỏa chiết tử ( 火折子 ): nôm na là một bộ dụng cụ đánh lửa, tạo thành từ một cuốn giấy được chế tác từ đất, tiếp theo cuộn chặt lại thành dạng ống nhỏ, sau khi dùng lửa đốt nó, sẽ thổi tắt đi. Lúc này tuy bên trong không có ngọn lửa nhưng vẫn có thể nhìn thấy đốm sáng nhỏ, mơ hồ đang âm ỉ cháy, và loại âm ỉ cháy này có thể duy trì trong khoảng thời gian rất lâu. Bên trong cùng của hỏa chiết tử này có phốt pho và các loại vật chất dưỡng cháy, giàu oxi khác
"Oan oan tương báo tới khi nào mới dứt? Chỉ có người đã chết mới có thể chấm dứt!" Tô Trường Không đứng nhìn hai thi thể bị hỏa diễm nóng cháy đốt sạch, chỉ còn lại có một bãi tro tàn bên dưới, yên lặng cảm thán một tiếng.