Chỉ là, người trẻ tuổi trước mắt kia lại sử dụng một loại chiêu thức không biết là võ công hay thần thông huyết mạch, nhưng uy năng do nó bộc phát ra tuyệt đối đã đạt tới cấp bậc Tiên Thiên.
Nếu lão có gan đón đỡ, không chết cũng tàn!
"Uy lực chiêu thức quá mạnh, nhưng… Hình như thân thể tiểu tử này rất suy yếu. . . Làm thịt hắn!" Trên gương mặt già nua của Mộc Huân tràn đầy dữ tợn, lão có thể cảm nhận được sự suy yếu của Tô Trường Không đang đứng thẳng tại đây, vốn không phải giả vờ.
Vậy lấy công làm thủ!
"Chết đi!" Sắc mặt Mộc Huân trở nên hung ác, bàn chân đạp một cước xuống mặt đất, mạch máu lộ rõ phía trên làn da, đều biến thành màu lục sẫm, một luồng lực lượng đến từ huyết mạch lại truyền ra ngoài.
"Xuy xuy xuy!"
Mặt đất dưới chân Tô Trường Không bỗng điên cuồng mọc lên từng sợi dây leo phủ đầy gai nhọn, chúng lập tức lao đến, muốn quấn quanh giảo sát Tô Trường Không.
Dường như loại huyết mạch đặc thù của Mộc gia có thuộc tính Mộc, khiến cho thần thông huyết mạch cũng có quan hệ liên quan như vậy. Lúc trước Tô Trường Không từng nhìn thấy Mộc Tấn thi triển một chiêu này rồi.
Và lần này, chiến lược của Mộc Huân có thể nói là chính xác.
Tô Trường Không hoá ý vi hình, mượn dùng uy năng của thiên địa linh khí bên ngoài, còn bản thân hắn vẫn vô cùng suy yếu, tốc độ sẽ không nhanh hơn người bình thường, nhưng hắn đã sớm có phòng bị.
"Lệ!"
Con gấu đen thật lớn kia đổi công làm thủ, thân thể lại lần nữa vặn vẹo, biến thành một con bạch hạc có hạc quan màu đỏ, lông chim màu trắng. Con bạch hạc này dang cánh, độ dài sải cánh phải đạt tới gần hai trượng. Đôi cánh hạc khẽ lay động vài cái, đã đạt tới tốc độ vượt qua cực hạn mà mắt thường có thể bắt giữ. Chỉ trong nháy mắt, nó đã xuất hiện ở phía sau Tô Trường Không, hai móng bắt lấy bờ vai hắn, mang theo hắn bay vút lên cao.
Cùng lúc ấy, những sợi dây leo lan tràn khắp nơi tại mặt đất dưới chân Tô Trường Không kia, cũng chỉ có thể cắt phần tàn ảnh để lại của hắn thành mảnh nhỏ, không có thể chạm tới bản thân hắn một chút nào!
Ngũ Cầm Hí, ngũ cầm hình ý chuyển hóa, huyền diệu dị thường, kể cả khi trạng thái thân thể hiện giờ của Tô Trường Không rất kém cỏi, nhưng chiến lực thực tế của hắn lại mạnh hơn thời kỳ đỉnh phong của chính mình rất nhiều!
"Rốt cuộc đây là chiêu thức gì?" Mộc Huân nhìn hư ảnh bạch hạc kia mang theo Tô Trường Không bay vút ra ngoài, thoải mái hóa giải sát chiêu của mình. Lão có chút nghẹn họng nhìn trân trối, khó mà hiểu nổi loại võ công vượt sức tưởng tượng của người bình thường như thế này.
Hư ảnh bạch hạc đã thả Tô Trường Không ra, dừng lại trên một lớp tuyết mềm mại dưới đất, mà bản thân nó lại bay vút tới trên đỉnh đầu Mộc Huân, linh khí vặn vẹo, hình thái tiếp tục biến hóa, chuyển thành một hư ảnh cự viên với cơ bắp cả người quanh co uốn khúc, cao chừng một trượng, có bộ lông màu vàng nhạt, bàn chân cực lớn hung hăng đạp xuống!
"Không tốt! Thần Mộc Chưởng. Vạn Mộc Phục Tô!"
Da đầu Mộc Huân run lên. Lão cắn răng gầm lên một tiếng, trực tiếp kết hợp chân khí cùng lực lượng huyết mạch của bản thân, đánh thẳng một chưởng về phía bàn chân khổng lồ đang hạ xuống của cự vượn.
Cùng lúc một chưởng này đánh ra, lượng lớn dây leo thô to, với phần đầu bén nhọn như mũi thương cũng mọc lên từ mặt đất, đồng thời đâm thẳng tới, mục tiêu phủ kín toàn thân hư ảnh cự viên.
"Phốc phốc phốc!"
Từng sợi dây leo đâm vào bên trong thân hình hư ảnh cự viên, nhưng cũng chỉ phí công, hư ảnh cự viên này vốn là ý niệm của Tô Trường Không, được tinh hoa nhân thể dẫn dắt thiên địa linh khí biến thành, căn bản không phải thân thể máu thịt, loại công kích này chẳng mang đến chút tác dụng nào.
"Tạp tạp tạp!"
Mà cùng lúc đó bàn chân thật lớn của cự vượn kia cũng đạp xuống,
Mộc Huân kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cực lớn, không tài nào địch nổi, trực tiếp nghiền áp xuống, khiến cả người lão không thể khống chế hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sát trên mặt đất, mà chưởng phải trực tiếp va chạm với bàn chân nọ, kéo theo cả một cánh tay phải, đều trực tiếp vỡ nát, máu thịt trộn lẫn với vụn xương văng ra bên ngoài.
Dưới lực lượng cực lớn nghiền áp, khung xương cả người gã nổ tan, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra.
Tới khi cự vượn dời bàn chân đi, Mộc Huân đã mềm nhũn quỳ sát bên trong một hố đất khổng lồ, máu tươi trong miệng liên tục phun ra ngoài, một cánh tay đã bị nổ nát, thương tích nặng tới mức làm kẻ khác nhìn mà hoảng sợ.
Trên thực tế, đây vẫn là Tô Trường Không nương tay, nếu không một kích này đủ đè cho lão chết bẹp dí tại chỗ!
Ngũ Cầm Hí đạt tới thập cảnh, khiến cho năm loại hình thái ‘hổ lộc hùng viên điểu’ có thể tùy tiện hiển hoá, đã cách biệt một trời một vực với cửu cảnh Ngũ Cầm Hí.
Phải biết rằng, kể cả Mộc Hâm lẫn Mộc Huân, đều là cao thủ võ giả có khả năng quét ngang Đại Phong châu thành, nhưng ở trước mặt Ngũ Cầm Hí của Tô Trường Không, lại giống như hàng duy đả kích, khiến bản thân dễ dàng bị thương nặng, dẫn tới mất đi sức chiến đấu, thê thảm đến tột cùng.
Hàng duy đả kích: từ ngữ mạng, xuất xứ từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Tam Thể III Tử Thần Vĩnh Sinh của tác giả Lưu Từ Hân, nghĩa gốc chỉ công kích khiến cho chiều không gian trong không gian có vị trí mục tiêu giảm xuống, làm mục tiêu không thể sinh tồn trong chiều không gian thấp, từ đó bị hủy diệt. Về sau chuyển sang lĩnh vực mạng internet lại chỉ việc sao chép hạng mục gây dựng sự nghiệp của công ty, gây nên hiệu quả bi kịch cho công ty đó
Mộc Huân, Mộc Hâm có huyết mạch đặc thù, nhưng dù mạnh hơn nữa cũng chỉ gói gọn trong cấp bậc Khí Huyết cảnh mà thôi. Còn Tô Trường Không, hắn đã tiếp xúc đến quá trình vận dụng thiên địa linh khí.
Hai bên vốn không cùng một cấp độ, dẫn tới hắn đánh nhau với bọn họ, chỉ như người lớn bắt nạt tiểu hài tử, chẳng có chút khó khăn gì!
"Yêu nghiệt như vậy. . . Vì sao lại chiếm cứ ở một cái Đại Phong châu thành xa xôi?" Trong lòng Mộc Huân đã kinh hãi tới đỉnh điểm.
Yêu nghiệt! Tuyệt đối là yêu nghiệt đáng sợ!
Người thần bí không biết thân phận trước mắt này, chắc chắn đã dịch dung, và trên thực tế, hắn chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, nếu đặt bên trong ngàn năm thế gia như Mộc gia, cũng chỉ có ít ỏi vài người yêu nghiệt nhất, mang trong mình lượng huyết mạch nồng đậm nhất kia có thể sánh bằng!
Đồng thời, trong lòng Mộc Huân, Mộc Hâm cũng vô cùng hối hận, vì sao bọn họ lại trực tiếp hiện thân, tìm tới cửa? Nếu trước đó cả hai không hành động thiếu suy nghĩ, mà trực tiếp trở về thông báo Tiên Thiên võ giả trong tộc kia, có phải tình huống lúc này đã khác biệt rồi?
Nhưng trên thực tế, cũng không thể trách được bọn họ. Ai có thể nghĩ đến, một người trẻ tuổi nghi ngờ đã bị phế đi ở bên trong một cái Đại Phong châu thành nho nhỏ, lại có trình độ khủng bố bậc này?
"Ngươi. . . vì sao ngươi không giết chúng ta? Là muốn làm nhục chúng ta sao?" Mộc Huân dùng một cánh tay còn sót lại, thê thảm đến tột cùng, khẽ xoa xoa vết máu trên khóe miệng, lại cắn chặt răng gian nan nhìn chằm chằm về phía Tô Trường Không ở đằng xa, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói.
Vừa rồi, Tô Trường Không có thể giết bọn họ, nhưng lại nương tay, nếu không bọn họ đã sớm bỏ mình!