Nói xong, Thạch Hàn Sơn lập tức bổ nhào về phía trước, lao thẳng tới Bạch Thiệu.
"Cuồng vọng! Để lão phu đến quyết đấu với ngươi!" Một tiếng mắng chửi đầy giận dữ vang lên.
Ngay ở bên trái Bạch Thiệu, một lão giả áo lam với mái đầu muối tiêu lao thẳng về phía trước, nghênh đón Thạch Hàn Sơn với khí thế kinh người.
"Oanh!"
Lão giả áo lam đánh ra hữu chưởng (bàn tay phải).
Một chưởng này nhìn như rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa đầy ảo diệu, tưởng như chậm lại tới thật nhanh, mang đến một loại cảm giác động tĩnh kết hợp.
Chỉ trong vòng mấy bước, thân hình cao lớn của Thạch Hàn Sơn đã điên cuồng lao đến, một nắm tay cực lớn lập tức đập ra, y như một viên vẫn thạch nặng nề!
"Bành!"
Quyền chưởng chạm vào nhau, tiếng nổ tung ra tựa như tiếng pháo.
Ngay vị trí hai người ấy va chạm vào nhau, một làn sóng chấn động khuếch tán ra ngoài, ập thẳng xuống mặt đất, khiến tro bụi bốn phía trực tiếp cuộn ngược lại.
Thân thể Thạch Hàn Sơn và lão giả áo lam đồng loạt run lên.
"Lại ăn của ta mấy quyền!"
Nhưng rất nhanh Thạch Hàn Sơn đã nhếch miệng cười, một đôi trọng quyền liên tiếp đánh tới, mỗi một quyền đều nặng nề tới đáng sợ, tựa như vẫn thạch bay ngang ra.
"Bang bang phanh!"
Trên trán lão giả áo lam nổi đầy gân xanh, lão đã thúc giục chưởng pháp khổ tu hơn mười năm đến mức tận cùng, cứng rắn chống đỡ trọng quyền của Thạch Hàn Sơn.
Nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy, đối nghịch với thế công hung hãn của Thạch Hàn Sơn, sức chống đỡ tới từ lão giả này lộ ra cực kỳ miễn cưỡng!
"Đáng chết... Chẳng lẽ Thạch Hàn Sơn này nhận được tin tức, biết lão bang chủ và phó bang chủ không ở đây, mới nhân cơ hội đột kích sao? Bằng vào thực lực của Công Tôn trưởng lão, không phải đối thủ của Thạch Hàn Sơn này!"
Thái Đồng thấy một màn như vậy, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Bạch Ngọc bang là đại bang hội thành danh đã lâu trong giới võ lâm Thanh Thủy thành, hiển nhiên trong bang cũng xuất ra tầng tầng lớp lớp cao thủ.
Người mạnh nhất trong đó là bang chủ Bạch Thiên Hào cùng với phó bang chủ.
Nhưng gần đây hai người đó lại không có mặt tại trụ sở Bạch Ngọc bang.
Cũng bởi thế, Thạch Hàn Sơn này mới dám đánh đến tận cửa.
Lão giả áo lam Công Tôn trưởng lão cũng nằm trong số ít cao thủ dưới trướng Bạch Ngọc bang, bản thân đạt tới Thần Lực cảnh, nhưng tuổi đã lớn, trạng thái thân thể suy giảm…
Quả thật đối mặt với Thạch Hàn Sơn tuổi trẻ lực tráng có chút lực bất tòng tâm.
"Cần phải vận dụng thiết giáp binh ( đội quân mặc áo giáp) sao?"
Trong lúc này, tâm niệm trong đầu Bạch Thiệu thay đổi thật nhanh, hắn đang do dự có nên vận dụng thiết giáp binh hay không.
Đúng là bọn họ thuê Hắc Thiết sơn trang tạo ra năm mươi bộ giáp trụ với mục đích đối phó Hắc Kỵ bang, nhưng đó lại là con bài chưa lật mà Bạch Thiệu muốn chuẩn bị sẵn!
Hiện giờ nếu hắn bị ép phải vận dụng đống giáp trụ này, chắc chắn có thể dễ dàng đánh lui nhóm Hắc Kỵ bang tới xâm phạm, nhưng trong lòng Bạch Thiệu lại nghiêng về phương án dùng đống giáp trụ đó để đối phó với thủ lĩnh Hắc Kỵ bang hơn.
Nếu ngay lúc này, đã phải lộ ra con bài chưa lật, chắc chắn sẽ làm Hắc Kỵ bang có tâm lý đề phòng, không đạt được hiệu quả xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ) mà hắn mong muốn!
Rất không xứng đáng!
Hơn nữa. võ giả mặc vào áo giáp nặng nề, cũng không đuổi theo được đám kỵ sĩ Hắc Kỵ bang cưỡi ngựa.
"Nhịn… Ta phải nhẫn nhịn…" Cuối cùng Bạch Thiệu quyết định kiềm chế chính mình.
"Hắc Kỵ bang đã đánh đến tận cửa? Quá to gan lớn mật!"
"Mau mau mau! Long Ngạo ta nhất định phải hái đầu bọn chúng xuống!"
Giờ phút này bên trong trụ sở Bạch Ngọc bang là một mảnh hỗn loạn.
Vừa mới rạng sáng, ánh bình minh còn mờ mịt tối tăm, bởi vậy thời điểm đám Hắc Kỵ bang kia đánh đến cửa thì đại đa số đệ tử Bạch Ngọc bang còn đang ngủ nghỉ ở bên trong.
Có thể nói, toàn Bạch Ngọc bang bị người ta đánh cho một cái trở tay không kịp.
Hiện giờ, những đệ tử này mới bắt đầu tập hợp, lao ra bên ngoài trụ sở, muốn ganh đua cao thấp cùng đám Hắc Kỵ bang tới xâm phạm!
"Phải... Phải giết người sao?"
Giờ phút này, sắc mặt một đệ tử Bạch Ngọc bang chừng mười tám, mười chín tuổi, bên hông đeo đao, bỗng trở nên tái nhợt, thân thể lạnh run.
Thiếu niên này gia nhập Bạch Ngọc bang đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa từng giao thủ với bất kỳ ai.
Ngay lúc này, tiếng chém giết từ bên ngoài truyền đến khiến cho hắn không thể ức chế được nỗi sợ hãi.
Nhưng kể cũng đúng thôi, là người bình thường, dù đi giết người hay bị người giết, đều là trải nghiệm mà đại đa số mọi người không hề muốn trải qua!
"Phanh!"
Ngay tại lúc thiếu niên này đang do dự có nên đi tới khu vực hai bên giao chiến hay không, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy một luồng kình phong đánh úp lại từ phía sau.
Phần gáy đau đớn kịch liệt, sao trời tung bay trước mắt, đất trời đảo lộn.
"Ai... Ai?" Trong lòng thiếu niên nọ đầy mờ mịt, không biết là ai bỗng nhiên lại đi đánh lén mình.
Tốt xấu gì hắn cũng vừa đạt tới Luyện Lực cảnh không lâu trước đây, vậy mà lại không chút phát hiện ra phía sau có người đánh lén.
Kết quả là cả người hắn phù phù một tiếng mềm nhũn nằm trên mặt đất.