Sau khi đám gia hỏa Hắc Kỵ bang kia lên đường lao thẳng tới trụ sở Bạch Ngọc bang, hắn đã rời đi lại quay trở về nơi này.
Lúc ban đầu khi ở trong Hắc Thiết sơn trang, tất cả mọi người đều là việc ai nấy lo, mạng ai nấy sống, hầu như không có tiếp xúc gì nhiều.
Bởi vậy ngoại trừ một vài người bên cạnh, gần như Tô Trường Không không thể nhớ được toàn bộ tên của những thành viên trong Hắc Thiết sơn trang.
Nhưng trong mấy tháng ở lại Bạch Ngọc bang này, Tô Trường Không không còn tự mình làm chuyện của mình nữa, mà phải phối hợp cùng đám người Dương Triêu.
Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực tạo ra giáp trụ.
Tuy mối quan hệ giữa hắn và những người khác chưa được tính là quá mức thân thiết nhưng ở chung với nhau mấy tháng, ít nhiều cũng từng nói chuyện, cũng coi là quen biết.
Và giờ đây, hắn không thể nào tưởng tượng nổi, vừa nãy mọi người còn đang vui vẻ vì sắp về tới nhà, nhưng chỉ vài phút thời gian thôi, lại có gần nửa số người chết dưới tay Hắc Kỵ bang.
Chịu số phận phơi thây nơi hoang dã.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này đã khiến trong lòng hắn bốc lên một luồng sát ý nhàn nhạt!
"Đi xem đi!"
Tô Trường Không hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Bạch Ngọc bang.
Bên kia đã truyền ra từng đợt gào thét, từng tiếng rống giận.
Thật hiển nhiên, Hắc Kỵ bang và Bạch Ngọc bang đã động thủ.
"Ca ca ca!"
Tô Trường Không lấy ra một bộ y phục mới từ trong túi hành lý, thay bộ y phục trên người ra, sau đó khung xương toàn thân truyền đến một chuỗi những âm thanh giòn vang.
Quy Tức Súc Cốt.
Chiều cao bỗng chốc hạ thấp nửa mét, ngay cả khung xương trên mặt cũng có biến hóa rất nhỏ, tổng hợp lại khiến cho dung mạo của hắn xảy ra biến hóa cực lớn.
Xương gò má lõm xuống, khóe mắt trở nên hẹp dài, thoạt nhìn dường như đã nhiều hơn vài tuổi, từ thiếu niên biến thành thanh niên.
Tô Trường Không cởi bỏ dây buộc tóc trên đầu, để tóc tai xõa ra, ánh mắt sắc bén, trên người xuất hiện một luồng khí tức âm lãnh nhàn nhạt.
Hắn làm xong hết thảy những chuyện này, lập tức lên đường hướng về phía trụ sở Bạch Ngọc bang.
Mà giờ phút này ở bên ngoài trụ sở Bạch Ngọc bang, đang bùng nổ một hồi đại chiến!
"Móa nó! Đám Hắc Kỵ bang các ngươi vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung) thì cũng mặc các ngươi! Nhưng lại dám bắt nạt đến trên đầu Bạch Ngọc bang chúng ta?" Thái Đồng cao lớn thô kệch há miệng rống giận.
Hắn vung mạnh trường đao trong tay, một đao lao thẳng chính diện chặt đứt chân ngựa của một tên kỵ sĩ Hắc Kỵ bang đang trên đường xông tới.
Ngay lập tức, kỵ sĩ trên lưng ngựa theo quán tính ngã bay ra ngoài, rơi xuống đất, đầu váng mắt hoa.
"Ha ha ha! Bạch Ngọc bang thì tính là cái thá gì? Ở trước mặt Hắc Kỵ bang, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần thôi!"
Thạch Hàn Sơn, thiếu bang chủ Hắc Kỵ bang với dáng người khôi ngô, cơ bắp gồ lên thật rõ ràng, đang há miệng ha ha cười điên cuồng.
Hắn xoay người xuống ngựa, đối mặt với hai đệ tử Bạch Ngọc bang đang nắm đao đánh tới, cánh tay thon dài vung lên, hai đấm thẳng tắp bay ra!
"Đùng! Đùng!"
Cùng với âm thanh xương cốt vỡ vụn truyền đến, hai đệ tử Bạch Ngọc bang vừa đánh tới như bị tảng đá lớn nặng ngàn cân đập trúng ngực, cả khung xương lõm xuống, máu tươi điên cuồng phun trào trong miệng, bị đánh bay ra ngoài một trượng!
"Võ giả Thần Lực cảnh!"
Rất nhiều đệ tử Bạch Ngọc bang thấy vậy, ánh mắt đều ngưng đọng, trong lòng kinh hoàng.
Nếu võ giả đạt tới Thần Lực cảnh, thân thể sẽ sinh ra lột xác, chỉ tính riêng lực lượng, đã đạt tới trình độ gấp hai, gấp ba lần cực hạn của người bình thường.
Khi những người này đối mặt với võ giả bình thường, chỉ tùy tiện một quyền một cước cũng đạt tới mức trí mạng, khiến xương cốt vỡ nát, khó có thể địch lại!
Thạch Hàn Sơn này là thiếu bang chủ Hắc Kỵ bang, lại dũng mãnh thiện chiến, thực lực bản thân đã đạt tới võ giả Thần Lực cảnh!
"Giết! Giết sạch đám vô liêm sỉ này!"
Các đệ tử Bạch Ngọc bang phẫn nộ rít gào, nhiệt huyết trong lòng mỗi người đều bị đốt cháy lên.
Ở vùng Thanh Thủy thành này, Bạch Ngọc bang bọn họ đã thành danh từ lâu nhưng đây là lần đầu bị người đánh đến tận cửa!
"Thạch Hàn Sơn! Ngươi thực sự muốn khai chiến với Bạch Ngọc bang chúng ta sao? Các ngươi không thể thừa nhận nổi hậu quả đâu!"
Hình tượng ban đầu về Bạch Thiệu vốn là một vị công tử thích mặc áo trắng, tuấn lãng bất phàm, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng tới giờ phút này khi đối mặt với Thạch Hàn Sơn, khuôn mặt hắn đã trở nên lạnh như băng, mở miệng quát mắng.
"Hắc hắc! Đã đến nước này ngươi còn hỏi câu đó? Quá ấu trĩ. Để lão tử hái cái đầu nương nương khang ( chỉ nam nhân mà có động tác, hành vi, trang phục nữ tính hóa, gần nghĩa với từ gay, có ý miệt thị ) của ngươi xuống làm chiến lợi phẩm!"
Thạch Hàn Sơn nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trong miệng.
Dáng người khôi ngô dị thường, cơ bắp gồ lên, tràn ngập cảm giác áp bách!