Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 512 - Ngươi Là Ai? Ngươi Có Bệnh…




"Ba ba ba!" Liên tiếp tiếng quất roi vang lên, roi nào roi nấy đều đập thẳng vào thịt.

"La phó bang chủ, nếu dáng vẻ đê tiện này của ngươi, lại bị những thuộc hạ kia của ngươi nhìn thấy, phỏng chừng ngươi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà làm phó bang chủ nữa đâu?" Cùng lúc tiếng roi vang lên, là giọng nói đầy khinh thường đùa cợt của một nữ tử.

Tô Trường Không nghe được động tĩnh từ bên trong truyền đến, khóe miệng cũng hơi hơi run rẩy một chút. Trong phòng này chính là phó bang chủ La Phi của Đại Hồng bang, cùng với Lục Thúy kia?

Tốt xấu gì La Phi này cũng là đại nhân vật mà cả Hồng Lâm phủ thành đều biết. Cả về võ công lần địa vị đều khó tìm được mấy người sánh ngang, vậy mà gã này lại có một loại đam mê không muốn để người ta biết, còn chơi đùa biến thái như vậy?

"Đông đông đông!" Tô Trường Không hơi hơi nghỉ chân một hồi, mới đi tới gõ vang cửa phòng.

Âm thanh trong phòng đột nhiên ngưng bặt nhưng không bao lâu sau đã vang lên một tiếng gầm đầy phẫn nộ: "Lão tử đang làm việc, có chuyện gì đợi lát nữa hãy nói sau!"

"Đông đông đông!" Tô Trường Không mặt không chút thay đổi tiếp tục gõ cửa.

"Móa nó! Ta không róc sống ngươi không được mà!"

Trong phòng không ngừng vang lên âm thanh mặc y phục, cùng một giọng nói bực bội. Đúng thôi, bất kể là ai, lại bị quấy rầy ở loại thời điểm này, đều sẽ giận không kiềm chế được.

Không tới mấy lần hô hấp, cửa phòng đã bị thô bạo mở ra, một sắc mặt nam nhân đỏ bừng vì phẫn nộ xuất hiện tại cửa.

"Ngươi là ai? Ngươi có bệnh. . ."

Nam nhân kia vừa thấy Tô Trường Không đang đứng ở cửa, lập tức căm tức quát nạt hắn, đồng thời trong lòng cũng nghi hoặc căn bản là gã không biết người này, hơn nữa không phải gã đã phân phó cho hai tên thuộc hạ đứng canh giữ ở lối vào thang lầu sao?

Nam nhân nọ lập tức ý thức được chuyện không ổn, há miệng muốn hô to.

"Chính là hắn!" Cùng lúc ấy, ánh mắt Tô Trường Không trở nên lạnh lùng.

Ở trong phần tình báo mà Huyết Yên lâu đưa cho hắn, có bức họa của La Phi này, và nam nhân trước mắt giống La Phi kia như đúc!

Tô Trường Không không có bất cứ do dự nào, bàn tay vung lên một cái, chưởng đao lập tức chém về phía cổ nam nhân kia.

"Phốc!"

Nam nhân kia còn chưa kịp phản ứng lại, một cái đầu đã bay lên cao cao rồi đập thật mạnh xuống mặt đất, thi thể không đầu ngả về phía sau, té xuống, máu tươi tràn ngập khắp nơi!

"A a a! Giết người!"

Trong phòng, vang lên một tiếng kêu bén nhọn chói tai của nữ nhân, là Lục Thúy cô nương kia.

Nàng vừa được chứng kiến không sót một chi tiết nào. Rõ ràng một giây trước nam nhân kia còn đang mở miệng nói chuyện, vậy mà một giây sau, thi thể đã chia lìa.

Không thể nghi ngờ, một màn ấy đã khiến nàng hoảng sợ dị thường.

Nhưng Tô Trường Không không thèm đếm xỉa tới Lục Thúy nọ, hắn chau mày: "Người này. . . Không phải La Phi!"

Tốt xấu gì La Phi kia cũng là võ giả cảnh giới Khí Huyết Trường Long, dù tu vi được nên từ tài nguyên, cũng không nên yếu ớt như vậy? Một võ giả mà chẳng có chút phản ứng nào đã bị hắn chém giết rồi?

Tô Trường Không hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Thúy với y phục không chỉnh tề, đã lui vào góc giường trong phòng kia. Một cái liếc mắt này của hắn đã khiến tiếng thét chói tai của Lục Thúy đột nhiên ngưng bặt, trong mắt nàng tràn đầy hoảng sợ.

"Hắn không phải phó bang chủ La Phi của Đại Hồng bang?" Tô Trường Không lạnh giọng dò hỏi, kỳ thực trong lòng hắn đã mơ hồ có suy đoán rồi.

Hàm răng trong Lục Thúy va vào nhau lập cập, nàng run rẩy sợ hãi nói: "Hắn. . . Hắn là đệ đệ của La Phi. . . La Phàm."

"Quả nhiên. . ." Tô Trường Không thầm nghĩ quả nhiên.

Người vừa bị hắn giết kia vốn không phải là La Phi, mà là đệ đệ La Phàm của La Phi. Hai người này là huynh đệ sinh đôi, diện mạo gần như giống hệt!

Nghĩa là La Phàm này dựa vào uy danh của La Phi, mới đến Xuân Nguyệt lâu này hưởng lạc. Còn lúc trước Lục Thúy gọi gã là La phó bang chủ, phỏng chừng cũng chỉ vì gia tăng chút tình thú nào đó mà thôi.

"Giết lầm người rồi." Tô Trường Không chau mày.

Người hắn muốn giết chính là La Phi, không nghĩ tới lại giết lầm huynh đệ sinh đôi của gã!

“Vậy lập tức qua Đại Hồng bang một chuyến vậy! Đã đả thảo kinh xà, nếu La Phi này biết được tin tức đệ đệ bị giết trước khi ta đến, rất có khả năng hắn sẽ trốn đi!" Tâm niệm trong đầu Tô Trường Không thay đổi thật nhanh. Hắn không chút do dự, lập tức xoay người xuống lầu, muốn đến Đại Hồng bang một chuyến.

Vốn dĩ kế hoạch của Tô Trường Không là cố gắng hết mức khiến động tĩnh lúc hắn giải quyết La Phi kia nhỏ lại một chút, nên mới đến Xuân Nguyệt lâu ôm cây đợi thỏ.

Ai biết đâu nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tránh cho chuyện này ầm ĩ lớn hơn, cũng phiền toái hơn, hắn chỉ có trực tiếp đến Đại Hồng bang, tìm được La Phi, chém giết gã!

Trên người Tô Trường Không mang theo luồng sát khí nồng hậu, làm đám khách nhân, thủ vệ của Xuân Nguyệt lâu kinh hãi vô cùng, tất cả đều liên tục tránh lui, không có bất cứ kẻ nào dám ngăn trở.

Trụ sở Đại Hồng bang, chiếm cứ một mảnh địa bàn phồn hoa nhất Hồng Lâm phủ thành, nơi đó có tường cao đứng vững, canh gác sâm nghiêm.

Nhưng lúc này bên trong Đại Hồng bang không hề bình tĩnh.

"Tránh ra! Ta muốn đi gặp phó bang chủ!" Một võ giả Đại Hồng bang vội vã chạy tới, đưa ra lệnh bài thân phận, rồi xuyên qua các trạm gác ven đường, lao thẳng vào bên trong Đại Hồng bang.

"Đệ đệ của phó bang chủ bị người giết. . . Hẳn là Hồng Lâm phủ thành này sắp xảy ra một cơn địa chấn!" Trong lòng võ giả này cũng đầy nặng nề.

La Phàm, đệ đệ của La Phi vừa chết tại Xuân Nguyệt lâu. Võ giả Đại Hồng bang này hiểu rất rõ, sau khi La Phi biết việc này, tuyệt đối sẽ tức giận, muốn phát động tất cả lực lượng, sẵn sàng lật ngược cái Hồng Lâm phủ thành này lên, chỉ để bắt được hung thủ kia!

Võ giả này một đường đi thẳng tới, đã gặp được La Phi vừa tu luyện xong tại một tòa đại sảnh.

La Phi là nam tử hơn ba mươi tuổi, ánh mắt uy nghiêm, khí độ bất phàm, lúc này gương mặt gã không chút thay đổi nhìn tên võ giả vừa nhận được tin tức đã lao tới mật báo cho gã trước tiên: "Đệ đệ La Phàm của ta. . . bị người giết?"

Võ giả kia liên tục gật đầu, lại khó khăn nuốt nước miếng nói: "Hung thủ giết người là một nam nhân dung mạo bình thường, không chút thu hút, chừng ba mươi tuổi. Hắn mặc hắc y, sau khi giết người lập tức rời đi, Ngài có muốn ta lập tức truyền mệnh lệnh, để toàn thành lùng bắt hắn hay không?"

Vốn dĩ võ giả này cho rằng sau khi La Phi biết được tin tức ấy sẽ giận tím mặt, sẽ trở nên điên cuồng, nhưng thật không ngờ, La Phi kia chẳng hề như thế, gã rất lạnh lùng, bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn xuất hiện một tia ngưng trọng.

"Nếu các hạ đã đến đây, sao không hiện thân gặp mặt?" Sắc mặt La Phi ngưng trọng nhìn ra ngoài cửa.

Trong bóng đêm ngoài cửa phòng, bỗng xuất hiện một bóng người màu đen lắc mình lướt vào, xuất hiện ở bên trong đại sảnh.

"Là . . Là người giết chết La Phàm kia?" Một màn này dọa cho võ giả kia sợ tới mức cả người chao đảo.

Người tới, tự nhiên là Tô Trường Không.