Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 511 - Người Nói Vô Tình, Người Nghe Có Ý!!!




Xuân Nguyệt lâu được giăng đèn kết hoa, nằm trên con đường hoa sầm uất, là địa phương mà vô số người hướng tới. Ở trong đó mỹ nữ như mây, có hoa khôi bán nghệ không bán thân, cũng có giai nhân nắm giữ kỹ năng làm người ta tiêu hồn thực cốt.

Đồng thời nơi đây cũng là một địa phương Tiêu Kim quật (động tiêu tiền), những khoản chi trong đó không phải người bình thường có thể thừa nhận nổi!

"Cút ngay!" Lúc này trên đường hoa lại xuất hiện một đợt rối loạn. Có hai võ giả mặc kính trang đang quát mắng người lui tới trên đường.

Có người đi đường bị quát mắng như thế, trong lòng tức giận.

Lại nói, người có thể tới nơi này, ai mà không có chút quyền thế?

Nhưng lúc mấy người nọ đang muốn phát tác, lại đột nhiên nhìn thấy người tới, sắc mặt lập tức biến đổi trong nháy mắt, trở nên vô cùng cung kính, cúi đầu, cười làm lành chào hỏi: "La gia!

Chỉ thấy một một nam tử hơn ba mươi tuổi, dáng người thon dài, mặc áo gấm đẹp đẽ quý giá, ánh mắt đạm mạc, có một loại khí chất bễ nghễ, vượt hơn người khác, đang đi theo ở phía sau hai võ giả mở đường kia.

Người này đúng là phó bang chủ La Phi của Đại Hồng bang!

Không thể nghi ngờ rằng La Phi chính là đại nhân vật không thể trêu chọc tại Hồng Lâm phủ thành này, tính cách có thù tất báo, ai dám đắc tội gã, đừng mơ tưởng có thể sống sót tại Hồng Lâm phủ thành!

La Phi không để ý đến ánh mắt người bên ngoài, một đường đi thẳng tới cửa Xuân Nguyệt lâu.

"La Phi đại nhân. . . Ngài đã tới?" Một phụ nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi lên đón, trên gương mặt nở nụ cười lấy lòng.

"Kêu Lục Thúy vào phòng bồi tiếp ta!" La Phi lạnh nhạt nói, lập tức đi vào bên trong Xuân Nguyệt lâu, tiếp đó lại ngựa quen đường cũ hướng về phía gian phòng dành cho khách quý tạm trú ở trên lầu, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên gã đến đây.

"Vâng." Phụ nhân lên tiếng, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Lục Thúy này chính là hoa khôi của Xuân Nguyệt lâu bọn họ, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, vốn thuộc loại bán nghệ không bán thân, nhưng lại bị La Phi làm hỏng.

Đáng tiếc, cũng không còn cách nào khác, thân phận địa vị của La Phi này rất không tầm thường, dù hậu trường của Xuân Nguyệt lâu bọn họ cũng không nhỏ, nhưng so ra vẫn kém đối phương, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

"Hai người các ngươi thủ bên ngoài, không được để cho bất cứ kẻ nào đi vào quấy rầy ta!" Bên trong một gian phòng cực kỳ tao nhã, rất khác biệt nằm trên lầu hai Xuân Nguyệt lâu, La Phi phân phó hai võ giả Đại Hồng bang vẫn đi theo đằng sau gã.

"Vâng!" Trong lòng hai người ấy đầy hâm mộ ghen tỵ, nhưng tự nhiên là không dám vi phạm, lập tức nghe lời canh giữ tại lối vào thang lầu.

Lúc này, một nam nhân mặc hắc y có tướng mạo bình thường đã đến bên ngoài Xuân Nguyệt lâu, người tới đúng là Tô Trường Không đi thẳng một mạch đến rồi.

"Ai. . . Lục Thúy cô nương lại đi bồi tiếp La Phi kia. Lúc trước ta phải bỏ ra tới hai ngàn lượng, cũng chỉ khiến Lục Thúy cô nương một mình đàn cho ta nghe một khúc thôi. Vậy mà La Phi kia chẳng cần mất một phân tiền nào lại có thể chung phòng với cô nương ấy? Hẳn là đang sung sướng tột đỉnh đây!"

Tô Trường Không vừa tiến vào bên trong Xuân Nguyệt lâu, đã nghe được một nam tử mập mạp mặc đẹp đẽ quý giá đang buồn bực ngồi uống rượu ở bàn bên cạnh, đầu lưỡi đã có chút líu lại, đang hàm hồ mở miệng nói mấy lời không rõ.

Lục Thúy chính là hoa khôi của Xuân Nguyệt lâu. Kể cả một đám phú hào có quyền thế muốn âu yếm nàng, tình nguyện vung tiền như rác cũng không làm được, nhưng đại nhân vật như La Phi kia lại có thể làm được điều ấy thật dễ dàng.

Đây là sự khác biệt do thực lực và địa vị mang đến!

Đối với cường giả, cái gọi là hoa khôi kia chỉ còn nước phụ thuộc mà thôi.

"Đừng nói lung tung!" Một nam tử ngồi đối diện gã, vội vàng lên tiếng mắng một câu.

La Phi kia là nhân vật thế nào chứ? Là loại người mà bọn họ có thể chỉ trích được ư?

Nhưng người nói vô tình, người nghe có ý.

"Ừm? La Phi này đang ở ngay tại Xuân Nguyệt lâu?" Trong tiếng nhạc ồn ào, hỗn loạn ở xung quanh, Tô Trường Không vẫn có thể nhạy bén nghe được đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ. Trong lòng hắn không khỏi có chút kinh ngạc.

Lại nói, mục đích khiến cho Tô Trường Không đến Xuân Nguyệt lâu này chính là muốn ôm cây đợi thỏ chờ La Phi kia tới cửa, sau đó giải quyết đối phương tại chỗ, việc xong, lập tức phất tay áo rời đi!

Và khiến cho Tô Trường Không vui sướng chính là, hôm nay La Phi kia lại vừa lúc đi vào Xuân Nguyệt lâu hưởng lạc, sớm không tới, muộn không tới, tới cực kỳ đúng lúc!

Tô Trường Không không nói một lời, lập tức đi lên lầu.

"Vị khách nhân này, ngươi không thể đi lên được." Có thủ vệ Xuân Nguyệt lâu nhìn thấy Tô Trường Không đang muốn đi lên lầu, vội vàng ngăn trở.

Trên lầu đều là một vài nhã gian, phòng khách quý, muốn lên đó cần đặt trước, và trình độ tiêu pha cũng không phải người bình thường có thể thừa nhận được.

Lại nói, lúc này nhìn bề ngoài Tô Trường Không cực kỳ tầm thường, không giống những vị khách quý kia.

Tô Trường Không không nói gì, chỉ lạnh lùng ném tới một ánh mắt, đã khiến mấy tên thủ vệ Xuân Nguyệt lâu đang muốn ngăn trở kia cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, tựa như đang bị một con ngạc thú nhìn chằm chằm vào.

Rõ ràng bọn họ đều là võ giả Đoán Thể có cảnh giới không thấp, nhưng ngay lúc này, trái tim lại kịch liệt run rẩy, thậm chí người còn sợ tới mức đặt mông ngồi xuống mặt đất, làm sao còn khí lực đi ngăn trở nữa?

"Hắn. . . Hắn là ai? Ta chính là võ giả Thần Lực cảnh. . . Vậy mà một ánh mắt của hắn lại khiến ta. . ." Một thủ vệ hai chân như nhũn ra, trơ mắt nhìn Tô Trường Không thản nhiên bước lên lầu, trong lòng hoảng sợ vô cùng, khó có thể tưởng tượng nổi lại có một nhân vật đáng sợ như thế xuất hiện ở nơi đây!

Không còn gì vướng víu nữa, Tô Trường Không lập tức đi lên lầu, ngay khi hắn bước tới lối vào lầu ba, bỗng thấy ở cửa có hai võ giả đang chăm chú theo dõi hắn.

"Hai người này chính là… võ giả Đại Hồng bang."

Lúc trước, Tô Trường Không từng xem qua tình báo mà phía Huyết Yên lâu đưa cho hắn. Đương nhiên ở trên ấy cũng có thông tin về Đại Hồng bang. Và bộ y phục có thêu hoa văn sóng triều màu đỏ đang được hai người nọ mặc trên người kia chính là chế phục của Đại Hồng bang!

Hai thành viên của Đại Hồng bang lại đứng gác ngay lối vào thang lầu, thực hiển nhiên La Phi cũng có mặt tại chỗ này!

"Ngươi là. . ." Một trong hai võ giả Đại Hồng bang kia lập tức muốn mở miệng hỏi mục đích của Tô Trường Không, nhưng gã còn chưa kịp phát ra một câu hoàn chỉnh, bóng dáng Tô Trường Không đã chợt lóe lên.

"Bang bang!"

Hai tiếng trầm đục vang lên, hai võ giả Đoán Thể đại thành ấy, không có một chút chỗ trống nào để làm ra phản ứng, phần gáy đã gặp phải trọng kích, mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Tô Trường Không theo hành lang xâm nhập vào, ở phía cuối hành lang, là cánh cửa bên ngoài một gian Hoa phòng (có thể hiểu là bên trong có hương thơm của hoa) xa xỉ.

Tô Trường Không còn chưa tới gần, thính giác nhạy bén đã nghe được âm thanh truyền ra từ gian phòng có hiệu quả cách âm không tệ kia.

"A! Lục Thúy! Dùng sức đánh ta đi! Lại dùng lực thêm một chút!"

Từ rất xa, Tô Trường Không đã nghe được giọng nói trong thống khổ lại mang theo sung sướng của một nam tử.