"Nghe nói Mộc công tử đến từ Đại Phong châu thành? Lại không biết công tử quang lâm Cự Kình bang là có điều gì cần chỉ giáo sao?" Tô Trường Không đi thẳng vào vấn đề, hỏi mục đích mà Mộc Tấn tìm hắn.
Hai mắt Mộc Tấn nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, sau đó mới mở miệng dò hỏi: "Đoạn thời gian trước có con yêu ma tàn sát bừa bãi khắp vùng này. Ta nghe nói ngươi từng giao thủ cùng lão."
"Là vì yêu ma kia mà đến?" Tô Trường Không lập tức cả kinh. Hắn đã hiểu mục đích mà đối phương tìm tới, là chuyện về con yêu ma kia!
Nhưng đối phương đi thật xa từ Đại Phong châu thành tới đây chỉ để hỏi việc này?
Tuy Tô Trường Không khá kinh ngạc, nhưng vẫn ung dung nói: "Quả thật ta đã giao thủ cùng lão, con yêu ma này rất mạnh, đã làm ta bị chút thương tổn."
Nghe vậy, mặt Mộc Tấn không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Lúc ấy yêu ma kia vừa Niết Bàn xong, thực lực không đến một nửa thời kỳ đỉnh phong, nếu lão ở thời kỳ đỉnh phong, có khả năng ngươi không chỉ chịu chút thương tổn như vậy đâu."
Mộc Tấn không thay đổi sắc mặt, nhưng lời nói của kẻ này lại làm sắc mặt người ta khẽ biến, trong giọng nói có một loại khinh miệt nhàn nhạt, giống như trời sinh đối phương đã tài trí hơn người!
Mộc Tấn không để ý đến sắc mặt thoáng khó coi của mọi người trong phòng, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không: "Tư Không bang chủ, có phải con yêu ma kia chết dưới tay ngươi không?"
Lúc này trong lòng Tô Trường Không chỉ có suy nghĩ muốn tống Mộc Tấn này rời đi thôi, hắn biết Mộc Tấn này đến vì yêu ma kia, nên nếu hắn thừa nhận, phỏng chừng sẽ xuất hiện chuyện càng phiền toái hơn, vì thế Tô Trường Không nhíu mày nói: "Nếu hiện giờ lão dám xuất hiện ở trước mặt bổn tọa, tất nhiên sẽ khiến lão có đến mà không có về! Nhưng từ sau đêm hôm đó, ta vẫn luôn bế quan bên trong Cự Kình bang, lão cũng không tiếp tục xuất hiện! Nghe nói yêu ma kia đã bị người chém giết rồi?"
Tô Trường Không không thừa nhận hắn đã chém giết yêu ma kia, Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến biết được nội tình tự nhiên cũng sẽ không nói ra.
"Tuy ta cũng hiểu ngươi không giết được yêu ma kia, nhưng vẫn xin phối hợp một chút." Mộc Tấn bình tĩnh nói: "Đêm đó yêu ma kia giết Cung Phách, cho nên mục tiêu kế tiếp có khả năng rất lớn sẽ là ngươi, nhưng chưa được mấy ngày, ta lại phát hiện yêu ma kia đã chết bên trong một ngọn núi hoang. Người giết chết lão là một võ giả am hiểu đao pháp. Tuy trong tình báo ngươi không luyện đao pháp, nhưng ta cảm thấy hiềm nghi của ngươi không nhỏ."
"Hử? Hắn từng đi qua ngọn núi hoang kia?" Tô Trường Không nghe vậy lập tức kinh hãi.
Phải biết rằng, hắn không hề nói cho bất cứ một ai về ngọn núi hoang kia, nhưng Mộc Tấn này lại từng đi qua ngọn núi hoang kia?
Rút cuộc là đối phương đến nơi đó như thế nào?
Nhưng loại thái độ thẩm vấn phạm nhân của Mộc Tấn này, khiến người ta giận dữ, lúc ấy, Tư Không Hoàng cũng không nhẫn nhịn nổi: "Mộc công tử, ngày ấy sau khi phụ thân ta bị thương, người vẫn ở lại trong bang không ra ngoài. Nếu đúng là phụ thân ta giết yêu ma, người sẽ không phủ nhận. Huống chi nếu phụ thân ta thực sự giết được yêu ma, cũng là hành động vĩ đại vì dân trừ hại, ngươi cần gì phải tỏ thái độ hùng hổ dọa người này?"
Mộc Tấn chẳng buồn liếc mắt nhìn Tư Không Hoàng lấy một cái, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không: "Giết yêu ma cũng chẳng sao, nhưng người giết chết yêu ma này này lại cầm đi thứ mình không nên lấy! Ta cần thu hồi món đồ kia, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn phối hợp!"
Trong lòng Tô Trường Không đã phần nào hiểu được mục đích của Mộc công tử này rồi. Đối phương tra xét người giết yêu ma, vốn không phải vì để ý tới chuyện yêu ma kia sống hay chết, mà vì viên tinh hạch trong cơ thể yêu ma kia!
Dường như tinh hạch trong cơ thể yêu ma là một loại bảo vật cực kỳ quý giá, Tô Trường Không đã giấu nó đi rồi, mà mục đích khiến Mộc Tấn này tới đây chính là Yêu Ma Tinh Hạch!
Hơn nữa có vẻ như Mộc Tấn đã sớm tới Mặc Lâm phủ thành rồi, nhưng kẻ này không hề ra tay lúc yêu ma kia làm hại những võ giả khác, chờ tới lúc hắn chém giết yêu ma xong, đối phương mới xông ra, muốn cướp đoạt chiến lợi phẩm thuộc về hắn?
"Ngươi muốn ta phối hợp như thế nào?" Mặt Tô Trường Không không chút thay đổi, bình tĩnh mở miệng nói chẳng qua cơn tức giận trong lòng hắn đã dần dần tích lũy lên rồi.
Mộc Tấn trực tiếp lấy ra một bình đan dược từ trong ống tay áo, nói với Tô Trường Không: "Đây là Thổ Chân đan, sau khi ngươi nuốt nó vào sẽ rơi vào trạng thái đần độn trong một đoạn thời gian. Ta chỉ cần ngươi trả lời một chút vấn đề đơn giản, nó sẽ không gây nên bất cứ tổn thương gì cho thân thể ngươi. Bây giờ ngươi nuốt một viên vào, ta hỏi ngươi đáp, nếu ngươi thật sự không giết yêu ma kia, ta sẽ rời đi."