Sau đó, thanh niên áo trắng mới cất giọng dịu đi một chút nói: "Hẳn là con yêu ma này vừa trải qua một lần Niết Bàn, hiện giờ còn chưa đạt tới đỉnh phong, cứ cho nó ăn nhiều một chút, sau đó mới bắt nó lại, làm như vậy ta có thể thu hoạch được giá trị lớn nhất! Một con yêu ma chân chính. . . Chính là của quý ngàn vàng khó mua nha!"
Trong đôi mắt thanh niên áo trắng tràn đầy hưng phấn. Kỳ thực, nguyên nhân khiến hắn không lựa chọn ra tay vào lúc này lại rất đơn giản, hắn muốn đợi cho con yêu ma này đạt tới trạng thái đỉnh phong mới ra tay xử lý.
Cũng tương tự như chờ trái cây chín mới ngắt nó xuống!
Phải biết rằng, yêu ma vốn là một sinh vật cực kỳ hoàn mỹ! Cấp bậc sinh mệnh của chúng cao hơn Nhân tộc! Mà thu hoạch sau khi chém giết một con yêu ma, lại là thứ mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Trong lòng nam nhân khôi ngô trở nên kinh hoảng, thanh niên áo trắng Mộc công tử này cùng hắn vâng mệnh tới đây giải quyết yêu ma làm hại Mặc Lâm phủ thành. Vậy mà vì tối đa hóa ích lợi, thanh niên áo trắng lại tùy ý để yêu ma giết chóc trong Mặc Lâm phủ thành…
Ở trong mắt thanh niên áo trắng, yêu ma là con mồi, mà đám võ giả còn lại ở nơi đây lại là chất dinh dưỡng. Còn điều hắn cần làm là chờ đợi con mồi gặm nhấm, tiêu hóa chất dinh dưỡng, đạt tới trình độ béo tốt nhất định, lúc này hắn mới ra tay xử lý con mồi.
Loại tư tưởng không coi mạng người là sinh mệnh, loại tâm tư lãnh khốc vô tình, khiến cả nam nhân khôi ngô kia cũng rơi vào run sợ.
"Được rồi, ngươi và ta cứ chờ ở đây thôi nhưng đừng có áp sát thân cận quá, tránh đánh rắn động cỏ, phá hủy kế hoạch của ta." Thanh niên áo trắng lạnh nhạt nói, trong giọng điệu lại tràn ngập ý tứ kiên quyết, không cho phép nghi ngờ.
"Ai. . ." Nam nhân khôi ngô thở dài, chỉ có thể ngồi chờ tại chỗ, nhìn tầng huyết quang hiện lên trên bầu trời ở phía nha môn xa xa kia dần dần trở nên yếu ớt.
"Cung thống lĩnh!"
Tại nha môn tri phủ, một đám binh sĩ mặc giáp đen trợn tròn con mắt, thân thể ai nấy đều lung lay sắp đổ, khó có thể tin nhìn tình cảnh trước mắt.
Chỉ thấy trước ngực Cung Phách đã bị một bàn tay phủ đầy nếp nhăn xỏ xuyên qua, lão giả đầu bạc Phong Mạc kia vừa dùng sức kéo một cái, trái tim vẫn còn đang đập bị tươi sống móc ra ngoài.
Trong ánh mắt Cung Phách vẫn còn nguyên vẹn vẻ bàng hoàng và không cam lòng, khí huyết trên người dần dần tán đi, thân hình khôi ngô cao lớn chậm rãi quỳ xuống, xụi lơ trên mặt đất.
Và dù Cung Phách, vị cường giả đỉnh cao có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Mặc Lâm phủ thành, một tồn tại được rất nhiều người tại Mặc Lâm phủ thành tôn xưng là nhân vật truyền kỳ, đã dùng hết toàn lực chiến đấu, thì kết cục cuối cùng vẫn là ôm tâm tư đầy rẫy không cam lòng thất bại dưới tay Phong Mạc!
Trên cổ Phong Mạc cũng hiện lên một miệng vết thương thật lớn do Cung Phách chém ra, cả cái đầu đều bị lật ngược sang một bên, có một chuỗi huyết dịch màu đỏ sậm tuôn ra từ cổ.
Hô!
Nhưng quỷ dị chính là… ngay nơi này, bỗng dưng thời gian bị đảo ngược lại, bởi vì chuỗi huyết dịch màu đỏ sậm kia vừa bị thu ngược lại bên trong miệng vết thương, miệng vết thương kia nhanh chóng gắn liền, chỉ còn sót lại một vết sẹo nhợt nhạt.
Cung Phách liều mạng dốc hết toàn lực, được ăn cả ngã về không, lấy mạng đổi mạng, mới làm Phong Mạc bị thương, nhưng đáng tiếc loại thương tích vốn là trí mạng với người bình thường nhưng chuyển tới trên người Phong Mạc lại là thương tích nhỏ bé, chỉ tốn vài hơi thở đã khôi phục lại như cũ!
"Nhân tộc. . . Đúng là yếu ớt!" Phong Mạc nhìn trái tim đỏ tươi đang dần dần ngừng đập trong tay, không khỏi cảm thán một câu.
Nhân loại vốn bị hạn chế bởi quy luật sinh lão bệnh tử, chỉ cần bị thương một chút chắc chắn sẽ mất mạng.
Mà yêu ma lại khác, ở trong mắt Phong Mạc, thứ có thể uy hiếp đến sinh mệnh của yêu ma chỉ có thời gian mà thôi!
"Cung thống lĩnh. . ."
Cung Ngọc Long đứng ở cửa, mắt thấy Cung Phách bị một trảo móc tim, cũng mềm nhũn té trên mặt đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hắn hoàn toàn không thể ngờ nổi… Cung Phách, người mạnh nhất của Cung gia, tồn tại đã sáng tạo ra vô số chiến tích huy hoàng, vị cường giả khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ, lại chết thê thảm ngay trước mặt hắn.
Phong Mạc lạnh lùng nhìn qua, hai chân Cung Ngọc Long run lên. Hắn cảm thấy mình đang bị một con dã thú chuyên nhằm vào con người để cắn nuốt theo dõi, hai chân hắn lập tức mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất, không cách nào đứng vững nổi nữa.
"Đủ rồi, không thể lãng phí đồ ăn." Phong Mạc khinh miệt cười cười nhưng không tiếp tục giết chóc nữa.
Lão ung dung đi lại, nâng thi thể Cung Phách lên rồi nhún người nhảy vọt tới nóc nhà, thân hình linh hoạt nhảy vài cái, chỉ trong mấy lần nhấp nhô đã biến mất không thấy.
Phong Mạc vốn là yêu ma, bản tính hiếu sát, nhưng lão lại không vô duyên vô cớ giết chóc bốn phía.
Tình huống này cũng như con người lúc đối mặt với các loại đồ ăn như heo chó khác, chỉ có lúc đói bụng mới giết đi, mà không vô cớ làm lãng phí chúng!