"Ừm." Trong lòng Tô Trường Không tâm sự nặng nề, hắn cũng không có nhiều lời, chỉ gật gật đầu nói: "Cung thống lĩnh, vậy ta đi trước đây, có tin tức lại liên hệ sau."
Tô Trường Không cảm nhận được từ miệng vết thương trên ngực tản mát ra một luồng cảm giác nóng bỏng, hư thối, chỉ sợ trên móng vuốt của Phong Mạc kia có dính một chút độc tố, hắn cần phải nhanh chóng xử lý thứ này.
"Ừm, bảo trọng." Cung Chính bị cắn mất một khối da thịt trên cánh tay phải, cũng đau đớn khó nhịn, cần quay về xử lý ngay.
"Đi thôi."Tô Trường Không cũng quay sang nói với Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến đang ôm tâm trạng phức tạp bên cạnh rồi dẫn đầu rời khỏi nơi đây.
Một hàng ba người, cực nhanh quay về Cự Kình bang.
"Yêu ma kia. . . Chính là đầu sỏ gây nên cái chết của phụ thân!" Tư Không Chiến cắn chặt răng, rốt cuộc bọn họ cũng biết hung thủ giết phụ thân mình là ai.
"Nhưng ngay cả tam đệ cũng bị thương trên tay lão, chúng tathật sự có hi vọng báo thù sao?" Riêng trong đầu Tư Không Hoàng lại tuôn ra từng cơn vô lực.
Bởi vì dù là cao thủ cấp bậc Tô Trường Không và Cung Phách liên thủ, đối mặt với Phong Mạc cũng chẳng kiếm được chỗ tốt gì.
Đó là chưa kể tới trường hợp, Phong Mạc kia vô cùng có khả năng còn chưa quay về trạng thái đỉnh phong... Bởi vậy, bọn họ đối mặt với Phong Mạc căn bản không có năng lực báo thù cho phụ thân của mình!
"Nếu Phong Mạc thật sự tới tìm ta, tình huống có chút phiền toái . . ." Đồng thời tâm trạng nặng nề còn có Tô Trường Không.
Quy Tức khí giáp của hắn cũng bị Phong Mạc một trảo xuyên thủng, cho nên Phong Mạc thật sự có thể tạo thành uy hiếp trí mạng tới hắn.
Không chỉ như thế, Phong Mạc này thân là yêu ma, có cảm giác cực kỳ nhạy bén với khí tức, Tô Trường Không ngụy trang thành Tư Không Dũng, Phong Mạc có thể liếc mắt một cái đã nhận ra hắn vốn không phải là Tư Không Dũng, cho nên đối phương vô cùng có khả năng sẽ sở hữu thủ đoạn truy tung khí tức nào đó!
Và dù Tô Trường Không rời khỏi Cự Kình bang, trốn vào nơi núi sâu rừng già, phỏng chừng cũng sẽ bị tìm tới cửa!
Đến lúc đó, rất có khả năng kết cục của hắn cũng giống như Tư Không Dũng, ôm hận mà chết!
Mất thời gian uống một chén trà nhỏ, ba người đãquay trở về Cự Kình bang, Tư Không Chiến vội vã rời đi, hẳn là muốn tìm Tư Không Văn, bẩm báo chuyện đã xảy ra đêm nay.
"Tam đệ, thương thế của đệ. . ." Trong một gian phòng, Tư Không Hoàng lộ vẻ mặt lo lắng, đang nhìn vào phần y phục màu đen đã bị huyết dịch thấm ướt ở trước ngực Tô Trường Không.
Tô Trường Không lắc đầu, hắn không nói gì, trực tiếp cởi áo xuống.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy ở trước ngực Tô Trường Không có năm miệng vết thương dài chừng nửa thước, nếu không phải lực phòng ngự của tầng Quy Tức khí giáp bảo phủ toàn thân Tô Trường Không đủ mạnh, chỉ sợ một trảo kia của Phong Mạc đãcó thể xé rách trái tim hắn rồi!
Nhưng ngay cả như vậy, thì chỉ trong khoảng thời gian ngắn, miệng vết thương trên người Tô Trường Không đã bốc lên một lại mùi vị hôi thối. Ngoài miệng vết thương đã bắt đầu có dấu hiệu rữa nát, có một loại lực lượng không hiểu đang ăn mòn máu thịt.
Dùng mắt thường nhìn lại, có thể nhận ra phía trên miệng vết thương có những luồng khí nhỏ li ti tựa như sợi tơ màu đen sẫm, ngay cả huyết dịch chảy ra cũng trở thành màu đen sẫm, nếu không xử lý, miệng vết thương sẽ chuyển biến xấu, lan đến toàn thân, phỏng chừng đến lúc đó sẽ nguy hiểm về tính mạng!
"Cần phải cắt bỏ phần thịt thối chung quanh miệng vết thương. . ." Tô Trường Không trầm giọng nói.
"Để ta đến giúp đệ." Tư Không Hoàng lập tức nói, Tô Trường Không gật gật đầu.
Tư Không Hoàng cầm một thanh đao nhỏ sắc bén, hơ lửa cho nóng bỏng để tiêu độc, sau đó bắt đầu giúp Tô Trường Không cắt bỏ phần thịt thối chung quanh miệng vết thương.
Ngay khi lưỡi đao chọc vào thân thể, cái loại cảm giác đau đớn khi máu thịt bị cắt này, khiến cho thân hình Tô Trường Không khẽ run, nhưng hắn không nói một lời, kiên quyết chịu đựng không phát ra một chút âm thanh nào.
Tư Không Hoàng cũng có chút đau lòng, nhưng nàng biết đau dài không bằng đau ngắn, càng kéo dài chỉ khiến Tô Trường Không chịu càng nhiều đau khổ hơn thôi, vì thế nàng ra tay cực nhanh chóng, cắt xuống tất cả phần máu thịt đã bắt đầu hư thối xung quanh miệng vết thương, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả ngực Tô Trường Không.
Tư Không Hoàng xử lý xong, lại lấy ra một chút thuốc bột cầm máu, dùng để trị ngoại thương, vẽ loạn trên miệng vết thương, cuối cùng mới dùng băng gạc băng bó lại.
Làm xong hết thảy những chuyện này, kể cả Tư Không Hoàng lẫn Tô Trường Không đều túa mồ hôi đầy trán.
"Hô. . ." Tô Trường Không thở dài ra một hơi.
Tư Không Hoàng có chút áy náy nói: "Tam đệ, là chúng ta đã liên lụy tới đệ. . ."
Nếu đêm nay Tô Trường Không không đi, hắn sẽ không bị con yêu ma Phong Mạc khủng bố kia theo dõi. Bởi vậy trong lòng Tư Không Hoàng tràn ngập áy náy.
"Đây ngược lại là chuyện tốt, nếu ta không biết trong bóng tối còn có loại yêu ma đáng sợ này tồn tại, mà chờ đến lúc lão chủ động xuất hiện trước mặt ta, như vậy, ta sẽ không có một chút chuẩn bị nào, tình cảnh càng thêm nguy hiểm." Tô Trường Không lắc đầu, hắn không có chút oán trách nào.
Hôm nay bọn họ gặp được Phong Mạc, khiến cho Tô Trường Không bị chút thương, nhưng theo hắn nghĩ, hết thảy đều đáng giá.