Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 369 - Lão Giả Tóc Bạc Thần Bí!!!




Nhưng vẫn chưa xong!

"Rầm rầm rầm rầm!"

Tô Trường Không tay trái nắm cung, một mũi tên từ trên tay hắn nhanh chóng xẹt qua, liên tục kéo cung bắn tên, mỗi một mũi tên đều bắn tới kèm theo tiếng rít phong lôi đinh tai nhức óc.

Phong Lôi Hợp Nhất, xuất tên hàng loạt.

"Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!"

Không đến một chớp mắt, liên tiếp có những âm thanh nổ tung vang lên không ngừng, cùng với tiếng gào thảm thiết của yêu ma đầu trọc, chỉ thấy cánh tay phải, chân trái, đùi phải của nó lần lượt bị mũi tên bắn trúng. Thậm chí kình lực cuồng bạo ấy còn xé rách hai chân của nó, gãy lìa đứt đoạn, tách rời khỏi thân thể.

Cuối cùng một mũi tên đã xuyên thủng đầu yêu ma đầu trọc, xỏ xuyên qua tạo thành một lỗ máu có kích cỡ bằng nắm tay!

Thi thể tàn phá của yêu ma đầu trọc bị ném rơi trên mặt đất, một cánh tay, một cẳng chân đều treo lủng lẳng phía trên nhánh cây.

"Đây là. . . Đây là tiễn thuật mà con người có thể xuất ra?" Đám Mặc Lâm quân có mặt ở đây, chứng kiến toàn bộ một màn khoa trương, tràn ngập mỹ cảm bạo lực này, ai nấy đều trợn tròn con mắt, nghẹn họng nhìn trân trối…

Đây là dạng tiễn thuật gì?

Lại có uy lực lớn hơn và tốc độ tên bắn nhanh hơn Thần Tí nỗ với thể tích khổng lồ kia.

Lại khiến cho một con yêu ma đầu trọc khủng bố hơn chín phần võ giả Khí Huyết cảnh, không có một chút khí lực phản kháng nào đã bị bắn cho năm mũi tên liên tiếp cứng rắn xé rách thân thể, cuối cùng chết không toàn thây.

Đây quả thực không phải mũi tên mà thân thể máu thịt có thể phát ra!

"Phong Lôi Liên Châu? Là Phong Lôi Liên Châu!" Trong ánh mắt Tư Không Hoàng khó có thể che giấu sự rung động.

Nàng chính là người tự mình dạy Tô Trường Không Phong Lôi Tiễn Thuật, tự nhiên có thể phán đoán ra đây chính là Phong Lôi Liên Châu, loại cảnh giới tiễn thuật mà nàng luyện mười mấy năm vẫn còn lâu mới đạt đến!

Mà Tô Trường Không, dù tính toán đâu ra đấy, hắn cũng chỉ luyện Phong Lôi Tiễn Thuật được hơn một năm mà thôi, vậy mà lại có thể vượt qua nàng về mọi mặt?

Đây là dạng thiên phú đáng sợ, yêu nghiệt tới mức độ nào?

"Thiên phú của tam đệ. . . Còn khủng bố hơn phụ thân!" Tư Không Chiến âm thầm nuốt ngụm nước miếng, cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô.

Tư Không Dũng chính là thiên tài võ đạ hiếm có trong Mặc Lâm phủ thành, nhưng so sánh với Tô Trường Không, lại ám nhiên thất sắc (chênh lệch rất lớn)!

Mắt thấy một màn này, ngay cả Cung Phách kia cũng không nhịn được lớn tiếng tán thưởng nói: "Tiễn pháp tuyệt diệu!"

Dù dõi mắt khắp cả Mặc Lâm phủ thành cũng khó tìm ra người thứ hai nắm giữ tiễn thuật đạt đến trình độ như Tô Trường Không,.

Chỉ dựa vào thất cảnh Phong Lôi Tiễn Thuật, cộng thêm chân khí hùng hậu của Quy Tức Công kia, Tô Trường Không đã đủ để danh chấn Mặc Lâm phủ thành rồi!

"Một chút tài nghệ, không đáng để nhắc tới, đao pháp của Cung thống lĩnh cũng không tệ." Tô Trường Không khiêm tốn nói.

Cung Phách ha ha cười: "Tư Không bang chủ, hôm nay đa tạ ngươi đã ra tay tương trợ, về sau có cơ hội hãy đến Mặc Lâm phủ thành tìm ta, chúng ta cùng nhau thống khoái uống rượu!"

Trong lòng Cung Phách chấn động, Tư Không Dũng này cũng có thủ đoạn còn hơn hắn tưởng tượng.

Nhân vật bậc này, nếu là địch nhân, phải toàn lực tiêu diệt, nếu không phải địch nhân, cần toàn lực mượn sức, kết giao.

Cung Phách cũng nghe nói tới, dường như gần đây Cung gia và Cự Kình bang có chút ân oán, chờ sau khi hắn trở về, nhất định phải để cho gia tộc một lần nữa coi trọng việc này, có thể dĩ hòa vi quý là tốt nhất!

"Đồng ý." Tô Trường Không đang chuẩn bị thuận miệng khách sáo vài câu, rồi rời khỏi nơi đây.

"Người nào!" Nhưng đúng vào lúc này, từ nơi xa xa trong Phong Diệp lâm truyền đến tiếng quát hỏi của binh sĩ Mặc Lâm quân.

"Vẫn còn yêu ma?" âm thanh này cũng hấp dẫn ánh mắt của Tô Trường Không và Cung Phách.

Cả hai đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ sâu trong Phong Diệp lâm, có một bóng người lưng còng thấp bé đang lắc la lắc lư ung dung bước ra. Chuyện này khiến đám binh sĩ mặc giáp đen phụ cận lập tức cảnh giác lên, trực tiếp mở miệng quát hỏi.

Vào lúc này, ở nơi đây lại xuất hiện một người xa lạ, hiển nhiên là đối tượng cực kỳ khả nghi, rất có thể người này chính là yêu ma!

"Ai ấu. . . Ăn no ngủ một hồi. . . Đầu choáng váng quá. . ." Nhưng bóng người lưng còng này lại phát ra âm thanh khàn khàn, mang theo một chút mơ màng khó hiểu.

"Không phải yêu ma?" Đám đông binh sĩ mặc giáp đen nghe được âm thanh này lại có chút kinh ngạc.

Căn cứ theo những gì bọn họ được biết, yêu ma có trí tuệ rất thấp, tương tự như dã thú, chỉ có thể phát ra âm thanh đơn giản, nhưng bóng người lưng còng này lại mở miệng nói chuyện có trật tự rõ ràng.

Nhìn kỹ lại, bóng người lưng còng này cũng không giống mấy con yêu ma lúc trước, đối phương thực sự là một lão giả lưng còng đầu bạc, mái tóc lộn xộn, trong miệng thiếu mất một nửa hàm răng, thoạt nhìn rất bình thường không có gì kỳ lạ.

Nhưng không một ai dám sơ suất, lão giả đầu bạc này lại xuất hiện ở nơi đây, tình huống quá mức khác thường!