"Thì ra là thế. . . Hiện giờ Cung Phách có mặt ở bên ngoài Phong Diệp lâm, là vì săn giết con yêu ma này, lúc trước đệ tử Cự Kình bang đóng quân ở đây, cũng không phải bị Cung gia tập kích, mà bị yêu ma tập kích, mới phát ra tín hiệu cầu cứu. . ." Tô Trường Không cũng cảm thấy giật mình.
Hắn chỉ là người mới tới nơi này được vài năm, đã biết ở Mặc Lâm phủ thành có xuất hiện tung tích yêu ma, thì đương nhiên Cung gia là gia tộc quyền thế tại địa phương, sẽ càng thêm hiểu biết về thứ này.
Có lẽ Cung gia vẫn thường xuyên săn giết những loại yêu ma này, chẳng qua bọn họ không để lộ ra bên ngoài mà thôi!
"Đại khái khoảng mười năm trước, không hiểu vì sao đám quái vật chết tiệt này lại xuất hiện, người nào người nấy y hệt dã thú, không có chút lý trí nào, chỉ biết giết chóc, đã mang đến không biết là bao nhiêu phiền toái cho phủ thành chúng ta! Hơn nữa ở hai năm gần đây, thực lực chỉnh thể của đám yêu ma nào cũng dần dần mạnh lên. . .” Bên tai Tô Trường Không vang lên giọng nói của Cung Phách, còn Cung Phách đang nhìn chằm chằm về phía yêu ma áo lam ở đằng xa xa kia, trong giọng nói đầy chán ghét.
"Yêu ma. . . hình như gần đây số lượng đám yêu ma này càng ngày càng nhiều ." Tư Không Chiến, Tư Không Hoàng cũng nhíu mày nói.
Bọn họ vốn là cao tầng của Cự Kình bang, hiển nhiên cũng biết được sự tồn tại của đám yêu ma. Nói nữa, võ giả Cự Kình bang đã từng đánh chết một vài con yêu ma kiểu này, chỉ vì chuyện này không cần thiết phải tuyên truyền ra bên ngoài, tránh dẫn đến phiền toái và khủng hoảng nên bọn họ không cố ý lộ ra thôi.
"Bồng!"
Lúc này, một tiếng nổ tung thật lớn vang lên, là âm thanh cơ quan Thần Tí nỗ thúc đẩy.
Một binh sĩ mặc giáp đen đang điều khiển Thần Tí nỗ, một mũi tên thô to bằng cánh tay chợt nổ bắn ra, nhắm thẳng về phía yêu ma áo lam ở đằng xa xa kia.
"Phốc!"
Mũi tên bằng cánh tay nọ oanh kích tới trước ngực yêu ma áo lam, lực trùng kích thật lớn đánh sâu vào bóng dáng cao lớn của yêu ma áo lam khiến nó lập tức lui về phía sau.
Nhưng khiến người ta giật mình chính là, rõ ràng một mũi tên có khả năng xuyên thủng áo giáo trong phạm vi tám trăm thước, vậy mà khi bắn trúng mục tiêu ngay trước ngực yêu ma áo lam, lại không thể xuyên thủng thân thể nó tạo thành một lỗ máu như trong tưởng tượng, mà mũi tên ấy chỉ có thể cắm sâu chừng nửa thước thôi!
Dường như thân hình của yêu ma áo lam còn cứng rắn hơn sắt thép!
"Yêu ma áo lam này mạnh hơn hai con ta đã gặp lúc trước nhiều." Tô Trường Không thầm nghĩ.
Yêu ma áo lam trước mắt này có thể dùng thân thể cứng kháng Thần Tí nỗ mà không bị xuyên thủng, hiển nhiên thân thể của nó còn mạnh mẽ hơn hai con Tô Trường Không đã gặp lúc truớc!
"Rống!" Con ngươi trong mắt yêu ma áo lam đỏ ửng lên, nó cất tiếng rít gào man dại, tựa như dã thú bị chọc giận.
"Bồng bồng bồng bồng!"
Nhưng không đợi yêu ma áo lam đứng vững lại, bất chợt từ bốn phía xung quanh, một đám Thần Tí nỗ đồng thời phát động, từng mũi tên thô to như cánh tay, có thể xuyên thủng áo giáp, liên tiếp bắn tới, chuẩn xác bắn thẳng vào các mục tiêu cánh tay, ngực, đầu gối… trên người yêu ma áo lam.
Tuy thân thể của yêu ma áo lam cương cân thiết cốt nhưng vẫn bị chuỗi công kích liên tiếp này đánh đến ngu ngốc, miệng vết thương trên người nó cũng làm thân thể nó bị kiềm chế, bị ảnh hưởng, dẫn tới hành động chậm chạp.
"Làm thịt hắn!" Đám binh sĩ mặc giáp đen ở gần đó, lập tứ nhân cơ hội này đồng loạt xông lên, trường đao trong tay điên cuồng bổ chém vào người yêu ma áo lam.
"Phốc phốc phốc!"
Toàn thân yêu ma áo lam bị chém ra từng miệng vết thương sâu tới mức có thể nhìn thấy xương, cuối cùng nó cũng bị một binh sĩ mặc giáp đen Đoán Thể đại thành chém đầu.
"Muốn chạy trốn?" Lúc này, Cung Phách hừ lạnh một tiếng, bóng dáng vừa động, đã nhanh như thiểm điện bổ nhào tới.
Ở phía trên tán cây, cũng có một con yêu ma dáng vẻ hài đồng, trên người mọc đầy vảy, đang lẩn trốn. Tựa như nó ý thức được nguy hiểm, lập tức linh hoạt nhảy nhót trên tán cây, muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Hóa ra ở trong Phong Diệp lâm này không chỉ có một con yêu ma. Cũng vì vậy, Cung Phách mới tự thân xuất mã.
Yêu ma dáng vẻ hài đồng kia có thân thủ cực kỳ linh hoạt, nó nhảy nhót khắp nơi trên tán cây khiến võ giả bình thường căn bản không thể tóm được chéo áo.
Nhưng giây tiếp theo, Cung Phách đã phi thân tới.
Hắn mặc chiến giáp màu vàng lợt, tựa như lăng không phi độ (đạp khoảng không bay tới), thanh trường đao ám kim đeo bên hông lập tức ra khỏi vỏ, một đao bổ từ trên xuống dưới, một vòng ánh đao chói mắt trút xuống như thác đổ!
"Xuy!"
Trong tiếng xé rách vang lên, cây đại thụ kia nhẹ nhàng bị chia làm hai, đứt lìa ngả qua hai bên, bề mặt vết chém bóng loáng trong như gương.