Mạc Thiết thở dài, ném cho Lưu chủ quản bên cạnh một ánh mắt.
"Đây là tiền năm nay, xin Trần đương gia kiểm kê."
Lưu chủ quản hiểu ý gật đầu, rồi mang theo ngân phiếu năm trăm lượng đi ra bên ngoài sơn trang, tới phía trước đội ngũ Hắc Kỵ bang, cung kính dùng hai tay dâng lên.
Năm ngoái khi lần đầu tiên Hắc Kỵ bang đến thu tiền hàng năm, Trần Tráng đã bày ra uy thế khiến kẻ khác sợ hãi, cả cánh cổng lớn dày nặng cũng không thể ngăn trở hắn.
Hiện giờ Hắc Kỵ bang lại đến thu tiền hàng năm, Hắc Thiết sơn trang chỉ biết ngoan ngoãn giao tiền, nếu bọn họ dám từ chối thế lực mạnh mẽ như Hắc Kỵ bang này, chắc chắn sẽ bị trả đũa!
Trần Tráng tiếp nhận ngân phiếu, tùy ý kiểm kê một chút rồi nhanh chóng thu vào trong ngực. Có lần đầu tiên, lần thứ hai bao giờ cũng dễ dàng hơn, không cần phải phí quá nhiều sức lực tay chân!
Trên mặt Trần Tráng lộ ra nụ cười ấm áp: "Chúc Hắc Thiết sơn trang các ngươi năm mới vui vẻ, ta sẽ không tiếp tục quấy rầy! Các huynh đệ! Đi thôi!"
Trần Tráng nhận được tiền hàng năm, cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ nghe hắn hô quát một tiếng, đã suất lĩnh hơn mười kỵ sĩ thủ hạ xoay người rời đi.
Trong tiếng vó ngựa, đoàn người ấy dần đi xa.
Thoạt nhìn Trần Tráng này rất dễ nói chuyện nhưng trong lòng mọi người đều rõ, hắn tỏ ra dễ nói chuyện như vậy là bởi vì Hắc Thiết sơn trang ngoan ngoãn giao tiền, nếu bon họ có gan làm trái, Trần Tráng tuyệt đối sẽ lật mặt tại chỗ, khiến Hắc Thiết sơn trang tử vong thảm trọng!
"Thế lực Hắc Kỵ bang càng lúc càng lớn, quan phủ không tiêu diệt bọn họ sao?"
"Ha hả... Những vị quan lão gia kia chỉ quan tâm tới cái mũ ô sa trên đầu mình thôi, làm sao có gan diệt phỉ? Những người như chúng ta chẳng biết bấu víu vào ai, chỉ biết thành thành thật thật, sống cẩn thận, ngược lại còn không sung sướng bằng đám cường đạo này!"
Hắc Kỵ bang rời đi, mọi người trong Hắc Thiết sơn trang đều nhẹ nhàng thở ra, có người lòng đầy căm phẫn, cũng có người ha hả cười lạnh.
Diệt phỉ, cũng không phải chỉ nói là được.
Ba đương gia của Hắc Kỵ bang này đều là cao thủ võ đạo, thuộc hạ dưới tay lại binh hùng tướng mạnh. Những quan viên trong nha môn Thanh Thủy thành kia, cũng không nhất định có lá gan chống lại Hắc Kỵ bang, thành công thì hay rồi, nhưng hơn phân nửa sẽ tổn thất thảm trọng.
Mà một khi thất bại, bọn họ sẽ phải gánh vác trách nhiệm.
Nhẹ thì không giữ được cái mũ ô sa trên đầu.
Còn nặng?
Nói không chừng sẽ bị Hắc Kỵ bang trả thù, ngay cả mạng cũng không giữ được!
"Không thể trông cậy vào người khác, chỉ có bản thân mình mạnh mẽ, mới là căn bản!"
Tô Trường Không thấy hết một màn này, lặng lẽ nhủ thầm trong lòng.
Vận mệnh cần phải do bản thân mình nắm giữ!
Mà muốn nắm giữ vận mệnh của mình, nhất định phải dựa vào thực lực mạnh mẽ!
Hắc Kỵ bang đến, ngoại trừ khiến cho tâm tình mọi người chịu một chút ảnh hưởng, thật ra cũng không còn thứ gì khác nữa. Bởi vì năm nay cũng vậy, đều là trang chủ Mạc Thiết gánh vác phí bảo hộ của Hắc Kỵ bang.
Ngày mới vẫn bình lặng vẫn như cũ.
Lịch tu luyện của Tô Trường Không vẫn như vậy, sáng sớm và chạng vạng đều sẽ luyện tập Ngũ Cầm Hí.
Rút cuộc, sau từng vòng tu luyện hàng ngày bền bỉ, Ngũ Cầm Hí vốn đạt tới bình cảnh của hắn đã đánh vỡ bình cảnh, tiến vào cảnh giới mới!
"Hô hô hô!"
Trong gió tuyết, thân hình cao lớn của Tô Trường Không tựa như một con tông hùng (gấu ngựa) đang khua tay múa chân, tràn ngập một loại cảm giác lực lượng dày nặng. Theo hô hấp thổ nạp, chân khí lượn vòng trong cơ thể, cơ bắp toàn thân hắn đều đang phập phồng, ma luyện lẫn nhau, nội tạng ấm áp dạt dào, không sợ giá lạnh.
"Rống!"
Nối tiếp theo động tác của tông hùng, khí thế trên người Tô Trường Không lập tức biến đổi, mang theo một loại uy mãnh giống như bách thú chi vương (vua của bách thú), giống như một con mãnh hổ.
Trong không khí mơ hồ có tiếng hổ gầm vang dội.
Hổ hùng cùng đọ sức.
Đây cũng là phương pháp luyện tập tương khắc cao cấp trong Ngũ Cầm Hí, nhưng lại tiêu hao thể lực cực kỳ lớn, người thường căn bản không luyện được.
Rõ ràng chỉ có một mình Tô Trường Không nhưng theo quá trình hắn tu luyện Ngũ Cầm Hí, bỗng sinh ra ảo giác như một biến thành hai.
Một mình hắn biến thành hổ và hùng. Tiếp đó, hai mãnh thú nọ đang tranh đấu kịch liệt, không ai nhường ai.
Hình ảnh này rất sống động, chấn động tâm thần người khác.
Tạo nghệ Ngũ Cầm Hí bậc này, dù là Hoa Thiện y sư, người truyền thụ Ngũ Cầm Hí cho Tô Trường Không có thấy, cũng phải trợn tròn con mắt, không sao tin nổi môn công pháp dưỡng sinh như Ngũ Cầm Hí lại có thể đạt tới loại tình trạng này!
"Đùng! Đùng!"
Ngay khi trạng thái của Tô Trường Không đạt tới đỉnh, trên trán hắn có mồ hôi tinh mịn chảy ra, nội tạng bị thiêu đốt đến nóng cháy, một luồng dòng nước ấm trong cơ thể bắt đầu chảy dọc theo tứ chi bách hải, giống như đã đánh vỡ một loại gông cùm xiềng xích nào đó, khiến cho gân cốt tề minh (cùng phát ra âm thanh)!
"Sướng!"
Tô Trường Không không nhịn được bật ra một tiếng thở than đầy sảng khoái.
Hắn hiểu, rốt cuộc Ngũ Cầm Hí của mình cũng đánh vỡ bình cảnh, nâng cao thêm một bước!