Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 28: Hắc Kỵ Bang Lại Đến!




"Sau khi tu ra chân khí, chẳng những chân khí có thể tăng cường lực bạo phát, còn cho phép ta vận dụng Quy Tức Công, đạt được phương pháp nặc tức, súc cốt!"

Sau khi thành công luyện ra chân khí, Tô Trường Không đang bắt đầu nghiên cứu sự biến đổi về chất của Quy Tức Công.

Quy Tức Công không am hiểu chiến đấu, nhưng lại sở hữu đủ loại thủ đoạn phụ trợ, ví dụ như nặc tức, nghĩa là che giấu khí tức bản thân, làm cho bản thân mình tiến vào một loại trạng thái cùng loại với ô quy ngủ đông, tốc độ dòng chảy của huyết dịch trong cơ thể giảm bớt, hô hấp kéo dài ra, ngay cả nhiệt độ thân thể cũng giảm xuống.

Khi tiến vào loại trạng thái này, hoàn toàn có thể không ăn không uống trong một khoảng thời gian dài nhưng vẫn có thể kiên trì được!

Mà phương pháp súc cốt, lại càng thêm kỳ diệu!

"Ca ca ca!"

Tô Trường Không thử điều động chân khí trong cơ thể, khung xương trong cơ thể hắn di động một vòng, cả người phát ra tiếng "Ca ca" vang giòn. Ngay trong chốc lát, thân hình vốn đang cao lớn bỗng dưng lại thấp đi nửa mét, thậm chí cả cơ bắp trên người đều rút nhỏ đi một vòng.

Thân hình Tô Trường Không vốn đang cao lớn, lại chỉ trong mấy lần hô hấp biến thành hình thể chiều cao của người bình thường! Không cao cũng không thấp!

"Thật sự kỳ diệu, đây là chân khí sao? Nhưng chân khí vừa sinh ra, tổng sản lượng còn rất thưa thớt, nếu toàn lực bùng nổ, phỏng chừng chẳng đánh được mấy chiêu đã dùng hết sạch chân khí trong cơ thể!"

Tô Trường Không đánh giá thân thể của chính mình, hắn cảm thụ được luồng chân khí dày đặc như sương mù trong đan điền rồi cảm thán một câu.

Người bình thường muốn luyện Quy Tức Công đến giai đoạn sinh ra khí cảm cũng phải mất một phen khổ công, mà muốn biến khí cảm thành chân khí như Tô Trường Không, đã khó lại càng thêm khó, ít nhất cũng cần phải tiêu phí non nửa cuộc đời đi khổ luyện!

Điều hiện giờ Tô Trường Không phải làm, đó là thông qua tu luyện liên tục, khiến cho chân khí trong cơ thể càng thêm lớn mạnh, khiến thân thể sinh ra lột xác!

Máu sắc trên đường chân trời ngoài cửa sổ dần dần tỏa sáng, đã là lúc bình minh.

Tô Trường Không rời giường, lại như thường lệ bắt đầu tu luyện Ngũ Cầm Hí. Chỉ thấy toàn thân hắn thể hiện ra năm loại hình thái hổ, lộc, hùng, vượn, điểu, rất sống động.

Phỏng chừng ngày Ngũ Cầm Hí đột phá đã đến rất gần!

Vẫn như thường ngày, sau khi Tô Trường Không luyện xong Ngũ Cầm Hí, hắn bắt đầu ăn cơm nước, sau đó tiến hành công tác trong xưởng rèn, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Lấy thể lực và sức chịu đựng hiện giờ của Tô Trường Không, một mình hắn cũng có thể tạo ra mười thanh đao kiếm có phẩm chất đủ tư cách trong vòng một tháng. Hiệu suất cực kỳ khoa trương, thậm chí trong cả Hắc Thiết sơn trang, cũng không tìm ra người thứ hai có thể so sánh cùng hắn!

"Đang đang đang!"

Thời tiết giá lạnh, tới gần giữa trưa, bên trong Hắc Thiết sơn trang bỗng vang lên tiếng chuông ngân dồn dập, khiến tất cả mọi người vốn đang bận rộn lập tức ngừng lại.

"Hắc Kỵ bang! Hắc Kỵ bang đến đây! Mọi người mau mang theo vũ khí!" Trong sơn trang, vang lên một tiếng hô quát.

"Hắc Kỵ bang... Lại tới nữa, đám người này đúng giờ như vậy!" Tô Trường Không buông xuống chùy sắt trong tay, trên mặt hiện lên một mảnh dị sắc.

Hắc Kỵ bang chính là một đại bang hội mới quật khởi ở phụ cận Thanh Thủy thành khoảng một năm trước.

Nói trắng ra, đám người này chính là một bang thổ phỉ cường thủ hào đoạt (dùng quyền thế hoặc sức mạnh cưỡng ép cướp đi tài vật hoặc quyền lợi).

Khoảng một năm về trước. đám cường đạo này từng bày ra thực lực mạnh mẽ, khiến Hắc Thiết sơn trang phải ngoan ngoãn cúi đầu đóng phí bảo vệ.

Vốn dĩ mọi người còn trông cậy vào quan phủ có thể tiêu diệt Hắc Kỵ bang, nhưng một năm qua đi, tình huống ấy vẫn chưa hết phát sinh.

Hoàn toàn tương phản, thế lực của Hắc Kỵ bang đang từ từ lớn mạnh, bọn họ từng tiêu diệt mấy thôn trang từ chối giao nộp phí bảo hộ.

Từ đó, hung danh càng ngày càng tăng lên!

Trong đoạn thời gian này, còn lưu truyền câu nói: Đắc tội quan phủ, còn có thể sống nhưng đắc tội Hắc Kỵ bang, chẳng những chính mình phải chết, còn có thể liên lụy tới thân bằng hảo hữu (họ hàng thân thích, bạn bè)!

Hiện giờ trong phạm vi vài trăm dặm quanh đây, chẳng bao nhiêu người có gan làm trái Hắc Kỵ bang.

"Đám cường đạo chết tiệt này!" Dương Triêu thấp giọng mắng một câu.

Hắc Kỵ bang dựa vào cường thủ hào đoạt, áp bức dân chúng bình dân để nuôi sống bản thân mình, nhưng những người bình thường như bọn họ lại chỉ có thể nghe theo, giận mà không dám nói.

Mọi người đều dừng công tác trong tay, mang theo vũ khí đao kiếm, búa chùy, đi ra bên ngoài xưởng.

Trên tường cao, khuôn mặt trang chủ Mạc Thiết của Hắc Thiết sơn trang cũng đầy bất đắc dĩ và u sầu.

Ở bên ngoài Hắc Thiết sơn trang, có hơn mười kỵ sĩ được trang bị hoàn mỹ đang đứng cách cổng lớn chừng hơn mười trượng.

Kẻ cầm đầu vẫn là tam đương gia Trần Tráng Hắc Kỵ bang đã từng tới nơi này lần trước. Dáng người hắn khôi ngô, để râu quai nón, cánh tay tráng kiện, toàn thân tản ra cảm giác áp bách khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Mạc trang chủ, lại một năm trôi qua, các ngươi đã chuẩn bị xong tiền hàng năm chưa?" Trần Tráng nhìn Mạc Thiết trên tường cao, ha ha cười, giọng nói trầm thấp hùng hậu.