Không bao lâu sau, thủ vệ kia đã quay về, đi cùng với hắn là ba võ giả. Chế phục trên người ba võ giả này đều được thêu năm cái đuôi cá màu lam, điều này cho thấy bọn họ thuộc cấp bậc tinh anh trong Cự Kình bang!
"Tô đại sư, ta tên là Trương Nghị, hai vị này là Trần Văn, Trần Võ. Ba người chúng ta phụ trách bảo vệ bên người Tô đại sư khi ngươi xuất hành lần này!" Một nam tử bề ngoài hàm hậu, thân cường thể tráng nói với Tô Trường Không.
Thủ vệ vừa tiến đến thông báo, Cự Kình bang cũng nhanh chóng bố trí võ giả tinh nhuệ đi theo bảo vệ Tô Trường Không. Và đó là ba người trước mắt này.
"Ra mắt Tô đại sư." Ngoại trừ Trương Nghị, hai người Trần Văn, Trần Võ kia có vẻ ngoài khá tương tự nhau, đều là nam tử không đến ba mươi tuổi, hẳn là một đôi huynh đệ. Hai người này cũng thân thiện gật đầu chào hỏi Tô Trường Không.
"Ừm, vậy chúng ta đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, trước khi trời tối phải đến được mục tiêu." Tô Trường Không gật gật đầu, sau đó đi ra bên ngoài Cự Kình bang.
Lúc này có Trương Nghị và Trần gia huynh đệ đi theo, nhóm thủ vệ không còn ngăn trở hắn nữa.
Một hàng bốn người đi về phía xa xa. Đây cũng là lần đầu tiên Tô Trường Không ra ngoài sau hơn nửa năm hắn đi vào Cự Kình bang.
Tô Trường Không quay đầu lại nhìn thoáng qua trụ sở Cự Kình bang đang xa dần, trong lòng thầm cảm thán. Hơn nửa năm này, hắn ở đây cũng coi như thoải mái, đáng tiếc đã đến lúc phải rời đi rồi!
Mà dọc theo đường đi, Tô Trường Không phát hiện, gần như phần lớn thời gian ánh mắt hai người Trần gia huynh đệ đều dừng ở trên người hắn, chú ý mọi động tĩnh của hắn.
Về phần Trương Nghị thành thật kia, lại thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh xung quanh, phòng ngừa có điều gì ngoài ý muốn sẽ xuất hiện.
Bốn người đều là võ giả, thể lực thật tốt, một đường đi hơn hai, ba mươi dặm không nghỉ, sắc trời cũng trở nên mờ nhạt, sắp tối hoàn toàn.
"Ai u... Bụng ta có chút đau, có lẽ hôm nay ăn phải thứ gì không sạch sẽ rồi, chờ ta qua bên kia đại tiểu tiện một chút!" Bỗng nhiên Tô Trường Không ôm bụng, vẻ mặt đầy thống khổ nói.
"Này... Ta đi theo ngươi." Trương Nghị lập tức mở miệng nói.
Hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ trong bang này rồi, đương nhiên phải thực hiện thật nghiêm túc. Hắn sợ nếu để Tô Trường Không qua bên kia một mình sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Trừ chuyện này ra, hắn cũng sợ Tô Trường Không sẽ chạy không còn bóng dáng.
Cự Kình bang bên này phái người đi theo bảo vệ Tô Trường Không là thật, nhưng còn mục đích khác, để phòng ngừa luyện đan sư Tô Trường Không này chạy trốn.
Nhưng Trần Võ lập tức nói: "Trương huynh, ngươi là một đại nam nhân đi theo có thích hợp không? Với lại, khoảng cách gần như vậy, nếu Tô đại sư gặp chuyện gì chỉ cán hô to một tiếng, chúng ta lập tức có thể xông vào, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu!"
"Làm vậy không hợp quy củ?" Trương Nghị có chút do dự.
"Tô đại sư, mau đi đi, chúng ta ở đây chờ ngươi!" Nhưng hai huynh đệ Trần Võ, Trần Văn lại là liên tục nói với Tô Trường Không.
Qua biểu hiện của ba người, trong lòng Tô Trường Không đã hiểu, Trương Nghị này vốn là người không nắm rõ tình hình, mà hơn phân nửa Trần gia huynh đệ ấy là người của Mạnh Tang!
"Các ngươi ở tại chỗ chờ ta!" Tô Trường Không không có vạch trần, chỉ lộ ra dáng vẻ vô cùng gấp gáp, nhanh chóng chui vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Hắn vừa rời khỏi tầm mắt của ba người, đã lập tức co chân chạy về phía bên kia, tốc độ của hắn không nhanh không chậm, nhưng chỉ trong mấy phút đồng hồ đã chạy được bảy, tám dặm, đi tới một mảnh rừng hoang, giả vờ thở hổn hển ngừng lại.
"Tiểu tử, ngươi cho là ngươi có thể chạy trốn được sao? Dám đùa giỡn ta, đắc tội phó bang chủ còn muốn sống sót rời khỏi nơi này?" Tô Trường Không vừa dừng lại không bao lâu, thì từ phía sau hắn đã vang lên một âm thanh lạnh lùng.
Chỉ thấy ở dưới một gốc đại thụ, vừa có thêm một nam tử mặc hắc y đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, trong đôi mắt tràn ngập vẻ giễu cợt.
Nam tử mặc hắc y này trên dưới bốn mươi tuổi, có một đôi mắt hình tam giác như rắn.
Tuy lúc trước Tô Trường Không chưa từng nhìn thấy khuôn mặt chân thật của đối phương, nhưng hắn lại có thể từ âm thanh mà phán đoán ra người mặc hắc y này đúng là người mấy ngày trước vừa hai lần tìm tới nơi ở và uy hiếp hắn!
"Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?" Tô Trường Không lộ ra dáng vẻ thất kinh.
Nhưng trên thực tế hắn đã sớm nhận thấy ở phía sau có một người đang đi theo xa xa. Chuyện này không nằm ngoài dự kiến của hắn, thậm chí vì hắn biết có người theo dõi nên mới giả vờ chạy trốn dẫn đối phương đến đây, coi như làm một phép thử xem còn những người khác đi theo hay không!
Nam tử mặc hắc y nhìn thấy một màn này lại không nhịn được nở nụ cười: "Ngươi cảm thấy sao nào? Ta đã bảo ngươi hãy cố ý luyện đan thất bại, ngươi không có làm, ta bảo ngươi hạ độc vào đan dược, ngươi cũng không có làm. Ngươi thực sự cho rằng chúng ta là thiện nam tín nữ ư?"
Nam tử mặc hắc y cười, nhưng nụ cười này lại lạnh như băng.