Quả thật, cái chết của Cung Chính đã gây nên động tĩnh không nhỏ bên trong Cự Kình bang.
Cung Chính cực cực khổ khổ luyện đan cho Cự Kình bang mấy chục năm, ai biết đâu khi lão vừa từ chức, rời khỏi Cự Kình bang không bao lâu, đã bị người ta sát hại tàn nhẫn.
Chuyện này tuyệt đối sẽ khiến người bên ngoài phải suy nghĩ, thậm chí ngay cả đệ tử trong bang cũng sẽ kín đáo phê bình.
Chắc chắn Cự Kình bang phải dốc hết toàn lực điều tra việc này!
"Ừm... Ta đã biết." Tô Trường Không thu lại cảm xúc, hơi hơi gật gật đầu rồi trở lại chỗ ngồi ban đầu của mình.
Tới lúc này, những món đồ ăn phong phú trên bàn lại không mang tới cho hắn chút hứng thú nào nữa.
Đương nhiên cái tin Cung Chính chết thảm đã khiến người được chịu ân huệ của lão là Tô Trường Không cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy hắn không đến mức quá phẫn nộ mà mất đi lý trí…
"Cứ để cho Cự Kình bang tự mình điều tra chuyện này đã, ta cũng mới đến, không thể hiểu biết nhiều bằng những người khác." Cuối cùng, Tô Trường Không đành phải thở dài tự nhủ.
Cung Chính vừa rời khỏi Cự Kình bang đã bị người giết. Trong chuyện này có quá nhiều hướng suy đoán về thân phận hung thủ, có thể là yêu ma gây nên, có thể là thế lực đối địch cố ý khiến Cự Kình bang ngột ngạt, thậm chí cũng rất có thể là Cung Chính đắc tội một người nào đó trong Cự Kình bang trung, nên bị chính người nhà sát hại!
Nhưng Tô Trường Không vừa tới Cự Kình bang được hai tháng, hắn hiểu biết về nơi này quá ít, không thể đưa ra được phán đoán chính xác nhất. Bởi vậy, điều hắn có thể làm hiện nay chính là không làm gì cả, cứ chậm rãi ngồi đợi kết quả. Nhưng có lẽ chuyện này sẽ không có kết quả gì đâu!
Cái chết của Cung Chính đã gây nên gợn sóng không nhỏ trong Cự Kình bang, ngay cả Tô Trường Không vốn là người thường xuyên tiếp xúc với Cung Chính cũng bị người tới cửa hỏi thăm tình huống liên quan.
Tô Trường Không cũng trả lời thật chi tiết.
Lại nói, vốn dĩ mối quan hệ giữa hắn và Cung Chính mới bắt đầu được hai tháng gần đây, chỉ đạt tới mức quen biết sơ sơ, hắn cũng không biết quá nhiều về tình huống của đối phương.
Nhưng náo động thì náo động, trên thực tế, chuyện Cung Chính chết đi cũng chẳng ảnh hưởng quá lâu, thế giới vẫn vận chuyển theo lẽ thường, cuộc sống vẫn tiếp tục như cũ.
Đã là buổi sáng ngày hôm sau, nhưng buổi sáng ngày hôm nay lại có một người đứng chờ bên ngoài Luyện Đan phòng trong Dược lư từ rất sớm.
Đây là một thiếu niên nhỏ hơn Tô Trường Không chừng một, hai tuổi, trên mặt đối phương có một nụ cười ngại ngùng. Khi người này vừa nhìn thấy Tô Trường Không đến, đã lập tức mở miệng nói: "Tô đại sư, ta tên là Lưu Canh, cũng hiểu được một chút y thuật, dược lý, là người được phái tới phụ trợ Tô đại sư luyện đan."
Tô Trường Không nhíu mày nói: "Ta không cần người khác phụ trợ."
Từ trước đến nay, Tô Trường Không đã quen luyện đan một mình, không quen để một người không quen biết đến phụ trợ hắn, nói không chừng đối phương còn có thể làm hắn vướng chân vướng tay.
Thiếu niên tự xưng là Lưu Canh kia lộ vẻ mặt khó xử nói: "Tô đại sư, là phó bang chủ để cho ta tới ... Ta cũng không thể vi phạm."
Nghe vậy, Tô Trường Không đã đại khái hiểu được ẩn ý bên trong này.
Chuyện Lưu Canh đến phụ trợ hắn luyện đan là giả, đến giám thị mới là thật.
Tô Trường Không vừa trở thành luyện đan sư của Cự Kình bang, Cự Kình bang không thể quá mức tín nhiệm hắn, cho nên đám cao tầng kia mới phái Lưu Canh này đến theo dõi hắn, phòng ngừa hắn làm xằng làm bậy, hoặc là quá mức giam thủ tự đạo (biển thủ công quỹ, tham ô).
Đây cũng là tình huống bình thường, lúc trước Cung Chính cũng từng nhận được đãi ngộ kiểu này.
"Được rồi, vậy ngươi ở lại làm trợ thủ giúp ta." Cuối cùng Tô Trường Không đành phải gật đầu chấp nhận.
Hắn biết nếu cứng rắn đuổi Lưu Canh đi sẽ chỉ khiến song phương càng thêm không tín nhiệm, gặp mặt cũng khó coi.
"Đa tạ Tô đại sư hiểu cho! Con mắt của ta có chút vấn đề, Tô đại sư ở nơi này cực cực khổ khổ luyện đan, có chút vật phẩm ta sẽ không nhìn thấy, càng sẽ không đi khắp nơi nói lung tung!"
Lưu Canh lộ vẻ mặt cảm kích nói lời cảm tạ, đồng thời cũng ngầm ám chỉ Tô Trường Không một câu, chỉ cần Tô Trường Không cứ một mực chuyên tâm luyện đan, có thể làm Cự Kình bang vừa lòng, dù là hơi tham ô công quỹ một chút, cũng không thành vấn đề, đối phương sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Bằng không nếu để Tô Trường Không lòng mang bất mãn, chỉ cần hắn thường xuyên cố ý luyện thất bại mấy lô đan dược… Đến lúc ấy, Cự Kình bang sẽ tổn thất không nhỏ, mà muốn bồi dưỡng ra một luyện đan sư mới lại tốn rất nhiều thời gian và công sức, còn không bằng cho Tô Trường Không một chút ưu đãi, để hắn mang ơn rồi cam tâm tình nguyện làm việc cho Cự Kình bang!
"Bắt đầu luyện đan thôi, ngươi giúp ta nhóm lửa dự nhiệt (đun nóng tới một khoảng nhiệt độ nhất định) cho đan lô." Tô Trường Không cũng không nhiều lời vô nghĩa, hắn trực tiếp bắt đầu một ngày luyện đan mới.
Đúng như những gì Lưu Canh đã nói, đối với chuyện Tô Trường Không ngẫu nhiên lấy đi một hai viên thành đan, đối phương không hề tỏ vẻ gì.
Và không chỉ như thế, Lưu Canh này rất chăm chỉ chịu khó.
Đối phương giúp Tô Trường Không canh lửa bếp lò, hoặc làm những công việc cần thiết của trợ thủ đều không hề oán trách, thoạt nhìn cũng là một trợ thủ tương đối đủ tư cách!