"Thôi đại nhân."
Lúc chạng vạng, Thôi Hạ quay trở về Cự Kình bang, ven đường có đệ tử Cự Kình bang cung kính chào hỏi hắn, Thôi Hạ cũng lần lượt gật đầu đáp lại.
Hắn một đường đi thẳng tới nơi u tĩnh riêng biệt bên trong Cự Kình bang, nơi đây có hoa có cỏ, còn được ươm trồng không ít loại dược thảo, ngay vị trí trung tâm có một tòa Dược lư (phòng chế dược), bốn phía đều có nước bao quanh, hoàn cảnh tuyệt đẹp.
Thôi Hạ đi tới bên ngoài Dược lư, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi." Trong phòng vang lên một giọng nói già nua.
Lúc này, Thôi Hạ mới đẩy cửa ra.
Chỉ thấy trong phòng có một lão giả đang ngồi trên ghế dựa hóng mát. Lão giả này để râu, mặt mũi hiền lành, thoạt nhìn khá già nua nhưng thân thể vẫn vô cùng khỏe mạnh.
"Là Thôi Hạ ư? Lại thăm dò được một người không tồi sao?" Trên mặt lão giả tràn đầy tươi cười nói.
Lão giả này đúng là luyện đan sư Cung Chính được Cự Kình bang chuyên môn bồi dưỡng ra. Trong khoảng thời gian này, bởi vì nguyên nhân tuổi tác và thân thể, lão đã chuẩn bị về hưu, mà điều kiện để thực hiện nguyện vọng này, chính là giúp Cự Kình bang đào tạo ra một luyện đan sư mới thay thế cho vị trí của lão.
Thôi Hạ gật gật đầu, lấy ra bình Tăng Khí đan kia, đưa cho Cung Chính rồi hơi cung kính nói: "Cung đại sư, đây là đan dược do một vị luyện đan sư trẻ tuổi luyện ra khoảng vài ngày trước, xin đại sư xem qua."
Cự Kình bang cũng không chỉ tìm tới một mình Tô Trường Không. Kỳ thực trước Tô Trường Không, bọn họ đã khảo nghiệm hai vị luyện đan sư nhàn tản rồi, nhưng ánh mắt của Cung Chính rất cao, thành phẩm của hai luyện đan sư kia đều bị Cung Chính phê rằng quá bình thường. Lão không chấp nhận truyền thụ Luyện Đan Thuật cho bọn họ.
Cung Chính tiếp nhận bình Tăng Khí đan này, đổ toàn bộ đan dược vên trong ra rồi cẩn thận quan sát.
"Bảy viên Tăng Khí đan này được luyện ra từ ba lô khác nhau, xác suất thành công thực bình thường." Ánh mắt của Cung Chính rất độc, thậm chí có thể từ thành phẩm nhìn ra những viên Tăng Khí đan này không phải đan dược luyện chế cùng một lô.
"Ừm?" Nhưng rất nhanh, Cung Chính lại phát ra một tiếng kinh dị.
"Làm sao vậy?" Thôi Hạ vội vàng hỏi.
Ánh mắt Cung Chính tỏa sáng rực rỡ, càng thêm chuyên chú đánh giá bảy viên Tăng Khí đan này: "Bảy viên Tăng Khí đan này được luyện thành từ ba lô khác nhau, phương diện phẩm chất chỉ có thể xem như bình thường... Nhưng qua chúng lại có thể nhìn thấy quá trình tiến bộ cực kỳ rõ ràng! Gần như là qua mỗi một lô đan dược đều có tiến bộ không nhỏ!"
"Là đủ tư cách sao?" Trong lòng Thôi Hạ cũng vui vẻ nói.
Nếu chuyện này có thể nhanh chóng được định ra, hắn cũng bớt bận rộn!
Cung Chính trầm ngâm nói: "Nghe ngươi nói, luyện đan sư này là một thiếu niên còn rất trẻ? Có lẽ hắn không được ai chỉ đạo, nhưng chỉ sợ thiên phú trên phương diện Luyện Đan Thuật... sẽ không dưới lão phu, chỉ cần chỉ đạo thêm chút nữa, hẳn là rất nhanh có thể đạt được thành tựu! Cho hắn tiến vào Cự Kình bang đi... Để hắn đi theo ta luyện đan một đoạn thời gian, lại quan sát sự tiến bộ của hắn."
"Được!" Thôi Hạ liên tục gật đầu mừng rỡ.
Phải biết rằng, Cung Chính hoàn toàn chướng mắt với thành phẩm của hai vị luyện đan sư trước.
Mà Tăng Khí đan do vị Tô công tử này luyện ra lại khiến Cung Chính cảm thấy được đối phương có tiềm lực thật lớn trên phương diện luyện đan.
Đạt được một bước này, đã tương đương với thành công một nửa rồi. Hiện giờ bọn họ chỉ cần trực tiếp cho vị Tô công tử kia tiến vào Cự Kình bang, lại bồi dưỡng thêm một đoạn thời gian, chờ đến khi Luyện Đan Thuật của đối phương tăng lên, hoàn toàn có thể tiếp nhận vị trí của Cung Chính!
"Vậy ngày mai ta sẽ tới Mặc Lâm phủ thành một chuyến, Cung đại sư nghỉ ngơi trước đi." Thôi Hạ cáo từ rời đi, bước ra ngoài phòng.
Còn Cung Chính lại duỗi duỗi thắt lưng, thì thào tự nói: "Hy vọng tiểu tử này đừng để ta thất vọng, hãy tiến bộ nhanh một chút. Ta ngây người ở Cự Kình bang đã vài chục năm rồi... cũng không muốn toàn bộ thời gian còn lại phải lãng phí ở trong này."
Đoạn thời gian trước, Cung Chính mắc một cơn bệnh nặng, sau đó tuyên bố với bên ngoài rằng thân thể lão không được, cần phải về hưu… Nhưng trên thực tế, tất cả đều do lão tự biên tự diễn .
Cung Chính đã luyện đan tại Cự Kình bang vài chục năm, quãng thời gian qua đã khiến lão chán ngấy rồi, cộng thêm tuổi tác cũng lớn nên dù thân thể lão vẫn còn khỏe mạnh, lại không muốn tiếp tục công việc này nữa.
Lão rất muốn dùng quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời này để đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem, mà không phải chết già ở trong này, cho nên mới vội vã tìm một người thay thế vị trí của mình như vậy.
"Đông đông đông!"
Buổi sáng ngày hôm sau, cánh cửa trang viên mà Tô Trường Không ở lại bị người gõ vang.
"Là Thôi Hạ sao? Nhanh như vậy?"