Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 130: Là Hắn Đã Giết Thiếu Bang Chủ!!!




Những võ giả Hắc Kỵ bang còn lại đều hướng ánh mắt cảnh giác nhìn qua.

Trong mắt tất cả bọn họ đều không có một chút ý tốt nào, ai nấy đều cho rằng, hơn phân nửa thanh niên hắc y trước mắt này có liên quan tới Ngọc Kiều, thậm chí còn có khả năng cao là đệ tử của Bạch Ngọc bang.

Tô Trường Không đón lấy từng ánh mắt mang theo sát khí xung quanh rồi trầm giọng nói: "Các vị, ta căn bản không biết nữ nhân này, các ngươi muốn giết nàng hoặc muốn làm gì cũng được, cứ tùy tiện. Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua nơi này, lại không hề muốn quấy rầy đến các ngươi, nên mới ẩn mình ở nơi đó. Ta sẽ không quấy rầy nữa, rời đi trước đây!"

Nói xong, Tô Trường Không xoay người chuẩn bị rời đi.

Hắn cũng không muốn bị Ngọc Kiều này đương thương sử (bị ai đó lợi dụng dùng làm công cụ đả kích người khác), càng đừng nói tới chuyện chống lại nhị đương gia Hắc Kỵ bang này!

"Dừng lại!" Nhưng vẫn có hai võ giả hắc y ngăn cản đường đi của Tô Trường Không.

Thực hiển nhiên, theo như bọn họ suy nghĩ,

Nếu Tô Trường Không đúng là đồng bạn của Ngọc Kiều như lời nàng nói, chắc chắn một điều là bọn họ không thể tha cho hắn rời đi.

Mà kể cả khi hắn thật sự chỉ là một người qua đường, vẫn phải giết người diệt khẩu.

Thà giết lầm chứ không bỏ sót!

Sắc mặt Tô Trường Không trở nên lạnh lùng. Hắn đã biết suy nghĩ trong đầu đối phương. Và một khi đã như vậy, chỉ còn cách để lộ ra thực lực, khiến cho đối phương hiểu được rằng… Hắn cũng không phải loại người yếu mềm mặc kẻ khác nhào nặn!

"Phanh!"

Tô Trường Không phất mạnh tay, cánh tay thon dài hữu lực lập tức đập thẳng vào thân cây có kích thước bằng cái bát bên cạnh.

"Tạp sát!"

Một kích này mạnh mẽ dị thường, thân cây có kích thước bằng cái bát kia lập tức phát ra một tiếng rên rỉ không chịu nổi gánh nặng này.

Ngay sau đó, phần thân cây kia đã bị một đập của Tô Trường Không chặt ngang, đứt đoạn, nửa phần thân cây bị gãy lìa kia rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm!

Một màn này khiến hai võ giả Hắc Kỵ bang đang cản đường của Tô Trường Không kia, đều cả kinh trong lòng, bọn họ lui một bước theo bản năng, đôi con ngươi hơi hơi co rút lại, thốt lên một tiếng: "Võ giả Thần Lực cảnh?"

Võ giả có thể nâng tay lên, đánh ra một kích đã khiến thân cây có kích thước bằng cái bát gãy lìa… ít nhất cũng đạt tới Thần Lực cảnh trở lên!

"Tào nhị đương gia, tại hạ cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, càng không liên quan gì tới ân oán giữa các ngươi. Chuyện tối nay, ta không nhìn thấy gì hết, cũng sẽ không đi khắp nơi nói lung tung. Mong rằng Tào nhị đương gia đừng làm tại hạ khó xử!" Sau khi Tô Trường Không nâng tay đập gãy thân cây bên cạnh, hắn trực tiếp nhìn về phía Tào Hoằng, mở miệng nói.

Chuyện này khiến trong lòng Tào Hoằng hơi hơi thảng thốt: "Người này là võ giả Thần Lực cảnh? Lại còn trẻ tuổi như thế? Đúng là ta chưa từng nghe nói trong Bạch Ngọc bang có một nhân vật như vậy. Chẳng lẽ đối phương thật sự là võ giả đi ngang qua?"

Đương nhiên ngay cả Tào Hoằng cũng không muốn phức tạp hóa chuyện này lên. Chọc nhiều thêm một kẻ địch chỉ khiến thuộc hạ của hắn tăng số lượng thương vong mà thôi.

Lúc này, mắt hắn vừa được chứng kiến thực lực do Tô Trường Không cố ý để lộ ra…

Tai hắn vừa được nghe đối phương nói năng có chừng có mực…

Chỉ thấy sắc mặt hắn hơi hơi biến ảo nhưng không hề mở miệng, dường như đã ngầm thừa nhận những lời Tô Trường Không vừa nói rồi!

Nếu đối phương chỉ là một võ giả bình thường, hắn nói giết là giết nhưng đâu ai ngờ đối phương lại là võ giả Thần Lực cảnh trở lên…

Danh xưng này có sức nặng lớn hơn rất nhiều.

Ở một khía cạnh khác, mọi người đều biết thù hận giữa Hắc Kỵ bang và Bạch Ngọc bang, dù đối phương có đi lan truyền chuyện tối hôm nay ra bên ngoài, cũng chẳng gây ra được sóng gió gì.

Nhưng ngược lại, chỉ vì một chuyện không quá quan trọng kiểu này mà cố ý đắc tội với một võ giả Thần Lực cảnh trở lên, còn muốn liều mạng ngươi chết ta sống…

Vừa ngẫm đã thấy không nên.

"Võ giả Thần Lực cảnh?" Ngọc Kiều nghe vậy, cũng giật nảy mình.

Tới tận bây giờ, nàng mới biết người qua đường mình vừa gặp gỡ kia, lại đúng là võ giả Thần Lực cảnh.

Nhưng song song với sự ngạc nhiên, trong lòng lại có chút thất vọng.

Nàng chắc chắn rằng Tào Hoằng sẽ quyết định dàn xếp ổn thoả chuyện này, chứ không định trở mặt là địch với người qua đường kia đâu.

Tô Trường Không khẽ thở phào nhẹ nhõm, dù hắn có địch ý rất lớn với Hắc Kỵ bang, nhưng hiện giờ lại không hề muốn bị đương thương sử một cách vô cùng khó hiểu như vậy, rồi phải chống lại Tào Hoằng có thực lực không tầm thường này nữa...

Có thể coi như không có chuyện gì xảy ra là kết cục tốt nhất rồi!!!

Nhưng ngay tại lúc Tô Trường Không chuẩn bị rời đi, cũng ngay trong khi những võ giả Hắc Kỵ bang còn lại được Tào Hoằng ra hiệu, thoáng buông lỏng vòng vây, không còn ngăn trở hắn nữa….

Một tình huống không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra!

"Đúng… Là hắn! Là hắn đã giết thiếu bang chủ!"