Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 129: Bọ Ngựa Bắt Ve Sầu, Chim Sẻ Rình Phía Sau




"Còn bản Dưỡng Đao Thuật này nữa… Thứ này cực kỳ trân quý, ta vốn chuẩn bị dùng nó làm thọ lễ đưa cho bang chủ. Nhưng hiện giờ, ta có thể giao nó cho ngươi!" Ngọc Kiều cố gắng hết sức tranh lấy một cơ hội giữ lại mạng sống, vừa nghe vậy, lại vội vàng nói.

"Được rồi, Ngọc Kiều, đừng làm mấy động tác nhỏ vô dụng đó ở trước mặt ta. Ta biết ngươi vốn là một nữ nhân cực kỳ tàn nhẫn, bản chất không khác gì độc xà. Vì bản bí tịch Dưỡng Đao Thuật này, mà ngươi đã giết cả nhà Đoạn Đao Khách. Không phải nói nữa, hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn. Một, buông tay đánh một trận rồi bị ta giết chết! Hai, buông vũ khí, tự phong đan điền, bó tay chịu trói! Ta còn có thể niệm tình ngươi là nữ nhi của lão gia hỏa Ngọc Sa kia mà tạm thời giữ lại cho ngươi một mạng!"

Nhưng khóe miệng Tào Hoằng khẽ cong lên, trong đầu hắn hoàn toàn không có ý định chơi trò hư dữ ủy xà (lá mặt lá trái) với Ngọc Kiều.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Kiều càng lộ ra biểu cảm khó coi, lại càng thêm tái nhợt.

Chỉ mấy ngày nữa đã đến đại thọ năm mươi của bang chủ Bạch Thiên Hào Bạch Ngọc bang.

Cũng vì lần đại thọ này mà Ngọc Kiều đã động một chút tâm tư.

Phải biết rằng, ở vùng Thanh Thủy thành này, có một vị đao khách tiếng tăm vang dội, được xưng là Đoạn Đao Khách.

Ở trong giới võ lâm Thanh Thủy thành, cái tên Đoạn Đao Khách này đủ để khiến kẻ khác nghe tin mà sợ mất mật.

Hầu hết mọi người đều cực kỳ kiêng kị với người này.

Đơn giản vì gần như Đoạn Đao Khách rất ít ra tay với người khác nhưng nếu hắn đã ra tay, tất nhiên sẽ một đao chém giết đối thủ, thậm chí trong số những vong hồn dưới tay người này, còn có một, hai cao thủ Thần Lực cảnh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này đã khiến thanh danh của Đoạn Đao Khách bùng nổ, lan truyền khắp nơi.

Nghe đồn, hình như Đoạn Đao Khách có thể sở hữu đao pháp mạnh mẽ như vậy, là bởi vì hắn ngẫu nhiên chiếm được một môn Dưỡng Đao Thuật .

Và thật hiển nhiên, Ngọc Kiều đã nhìn chằm chằm vào môn Dưỡng Đao Thuật này của Đoạn Đao Khách, muốn chiếm lấy, rồi đưa nó cho bang chủ Bạch Ngọc bang làm lễ vật mừng đại thọ năm mươi.

Chẳng qua Ngọc Kiều không chọn giao chiến chính diện với Đoạn Đao Khách, mà mang theo mấy tên thủ hạ, bắt cóc thê nhi của Đoạn Đao Khách rồi thoải mái bức bách khiến hắn bó tay chịu trói, còn phải ngoan ngoãn giao ra bí tịch Dưỡng Đao Thuật .

Việc đã xong, Ngọc Kiều cũng dứt khoát trảm thảo trừ căn, bí mật giải quyết cả nhà Đoạn Đao Khách.

Có thể nói là hết thảy mọi chuyện đều tương đối thuận lợi.

Nhưng không ngờ bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau.

Ở trên đường trở về, đoàn người Ngọc Kiều bị nhị đương gia Tào Hoằng của Hắc Kỵ bang theo dõi.

Một đường đuổi giết, mấy tùy tùng của Ngọc Kiều bỏ mình toàn bộ, chỉ còn một mình Ngọc Kiều chạy trốn nhưng vẫn bị vây kín ở bên trong mảnh rừng này.

Sắc mặt Ngọc Kiều biến ảo vài lần.

Bảo nàng buông tay làm một trận ư?

Chẳng nói đâu xa, chỉ một mình Tào Hoằng kia đã không phải người mà nàng có thể đối phó được rồi, đó là chưa kể tới bên cạnh hắn vẫn còn mười mấy bang chúng tinh nhuệ của Hắc Kỵ bang.

Về phần bó tay chịu trói...

Ngọc Kiều vừa nghĩ tới tình huống này, đôi mắt lập tức chạm phải cái nhìn hung hãn tựa như ác lang của Tào Hoằng nọ.

Hắn đang không kiêng nể gì, bắt đầu hứng thú đánh giá dáng người của nàng. Nàng biết rõ, nếu mình bó tay chịu trói, kết quả cuối cùng vẫn là sống không bằng chết!

Bỗng nhiên trong đầu Ngọc Kiều chợt lóe linh quang, ánh mắt nàng nhìn về phía lùm cây gần đó, lên tiếng hô: "Ngươi chạy mau! Trở về nói cho phụ thân ta biết, kẻ giết ta chính là nhị đương gia Tào Hoằng của Hắc Kỵ bang! Bảo người hãy báo thù cho ta!"

Bên đó, Tô Trường Không đang núp trong lùm cây, vận dụng Quy Tức Công ẩn giấu khí tức, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong ánh mắt nổi lên hàn quang lạnh như băng, còn đáy lòng thầm mắng to một câu: "Tiện nhân này!"

Ngọc Kiều này đột nhiên lên tiếng, vạch trần chỗ ẩn thân của Tô Trường Không, rõ ràng là muốn kéo hắn xuống nước, muốn chế tạo hỗn loạn, hấp dẫn lực chú ý của đám người Tào Hoằng, như vậy có lẽ bản thân nàng sẽ tìm được một đường sinh cơ!

"Người nào?"

Từng đôi mắt đầy cảnh giác lập tức nhìn qua bên này, mấy võ giả Hắc Kỵ bang gần đó còn trực tiếp rút ra binh khí, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.

Rầm!

Tô Trường Không đã bị vạch trần chỗ ẩn thân, dù trong lòng có bất đắc dĩ cỡ nào, cũng phải chui khỏi trong lùm cây, vỗ vỗ một chút lá cây, tro bụi trên người.

Ánh mắt Tào Hoằng nhìn tới, trong mắt có chút ngưng trọng: "Vậy mà từ nãy tới giờ, ta không hề cảm nhận được khí tức của hắn?"

Phải biết rằng, Tào Hoằng có thể làm được chức nhị đương gia Hắc Kỵ bang, chắc chắn phải là một trong số những cao thủ không nhiều trong Hắc Kỵ bang.

Trên thực tế, bản thân hắn đã đạt tới Đoán Thể đại thành.

Nhưng một cường giả như hắn lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của Tô Trường Không trong lùm cây nọ.

Có thể thấy được đối phương không giống bình thường!