Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 1113 - Diệt Cỏ Không Trừ Tận Gốc Chính Là Hành Vi Gây Nên Đại Họa!




Lão giả cường tráng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó cúi đầu nói với Tô Trường Không: "Đao tiền bối, lúc trước có nhiều mạo phạm, là chúng ta không biết đối nhân xử thế, còn xin Đao tiền bối giơ cao đánh khẽ, Thạch gia chúng ta nguyện ý trả bằng bất cứ cái giá gì, cũng khẩn cầu Đao tiền bối tha thứ!"

Lão giả cường tráng lớn tuổi hơn Tô Trường Không rất nhiều, lại mở miệng ngậm miệng đều gọi hắn là tiền bối, tư thế hèn mọn vô cùng.

Nhưng hơn ai hết trong lòng lão hiểu rất rõ, Thạch Kinh Thiên đã chết, cho nên chuyện bọn họ có thể làm cũng chỉ có ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, kỳ vọng Tô Trường Không có thể rủ lòng từ bi, thả cho bọn họ một con ngựa, cũng là thả cho Thạch gia bọn họ một con ngựa mà thôi!

Vẻ mặt đám võ giả Thạch gia đầy u ám, tất cả đều cúi đầu xuống, ngoài miệng không nói câu gì, nhưng trong lòng…

"Lý gia chết tiệt... lại tìm đến đây một cường giả lợi hại như vậy? Thạch Vương thật sự chết trong tay hắn rồi?"

Cũng có nhóm võ giả Thạch gia thầm oán hận không thôi, rõ ràng lúc trước hết thảy mọi thứ đều thuận lợi, chỉ vì sự xuất hiện của Đao Vô Phong này, mà khiến cho tình huống lật ngược lại quá nhanh, cũng khiến bọn họ chỉ có thể cúi đầu cầu xin tha thứ, kỳ vọng đối phương sẽ từ bi mà thả cho bọn họ một con ngựa.

"Lý gia chủ, các ngươi thấy thế nào?" Tô Trường Không nhìn về phía đám người Lý Tùng, hỏi bọn họ một câu.

"Không thể buông tha cho bọn họ... Mỗi một kẻ trong nhóm võ giả Thạch gia đều là hạng người giết người như ma, bá đạo thành tánh!"

"Phụ thân ta... đã chết trên tay bọn họ! Không thể buông tha cho bọn họ được!" Thật nhiều đệ tử Lý gia đều kích động gầm lên.

Lúc trước, Thạch gia đột kích, vì bức bách Lý Tùng đi vào khuôn khổ, đám người nọ đã biến toàn bộ bọn họ thành thạch điêu, còn tàn nhẫn phân thây tộc nhân ngay trước mắt bọn họ, hiện giờ thi thể lạnh như băng vẫn còn ở nơi đó, đương nhiên bọn họ không muốn buông tha cho Thạch gia.

Lý Tùng cũng cực kỳ cừu hận Thạch gia, ông ấy nghiêm túc nói: "Đương nhiên Lý gia chúng ta không muốn buông tha cho Thạch gia, bởi vì bọn họ sẽ không bỏ qua cho Lý gia chúng ta... Nhưng toàn bộ đều do Đao tiên sinh quyết định."

Tuy Lý Tùng có chút trung hậu, không thích tranh đấu, giết chóc, nhưng cũng không phải người ngu ngốc. Hiện giờ Thạch Kinh Thiên đã chết, còn bọn họ, trên thực tế đã kết mối thù truyền kiếp không chết không ngừng với Thạch gia. Ở thời điểm hiện tại, Thạch gia không có năng lực, khẳng định sẽ ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng chờ về sau đến khi Thạch gia lại có thể sinh ra một cường giả Nhập Thánh khác, hoặc là chờ mãi sau này, Tô Trường Không tọa hóa, chỉ sợ Thạch gia kia sẽ một lần nữa ngóc đầu dậy, trả thù bọn họ.

Hiện giờ bọn họ không trả thù được, thì ngàn năm sau, mấy ngàn năm sau, hậu nhân bọn họ cũng sẽ không quên cừu hận này!

Nhưng Lý Tùng cũng hiểu, chỉ có Tô Trường Không mới đủ tư cách quyết định có buông tha Thạch gia hay không thôi.

Tô Trường Không nhìn lão giả cường tráng, sắc mặt không chút thay đổi nói: " Thạch gia các ngươi đã diệt không ít thế gia sa sút, cắn nuốt huyết mạch chi lực của thế gia khác, làm gia tộc nhà mình liên tiếp xuất hiện người có thiên tư xuất chúng, nhưng làm vậy cũng là tự mình chôn xuống mầm tai hoạ. Lẽ ra các ngươi nên sớm dự đoán được ngày hôm nay mới đúng. Và tuy Đao mỗ nhân từ nương tay... Nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho địch nhân!"

Đương nhiên Tô Trường Không không sợ Thạch gia trả thù, chẳng qua hắn không sợ nhưng Lý gia sợ, Linh Đạo tông cũng sợ.

Diệt cỏ không trừ tận gốc chính là hành vi gây nên đại họa!

"Đao Vô Phong... Ngươi không chết tử tế được!" Sắc mặt lão giả cường tráng trở nên vặn vẹo lên, lão điên cuồng rống giận lên.

Nghe xong những lời vừa rồi, lão đã biết đối phương căn bản sẽ không bỏ qua cho bọn họ, bởi vậy cũng không còn tiếp tục khúm núm cầu xin tha thứ nữa, ngược lại, dứt khoát lớn tiếng chửi mắng nguyền rủa, thậm chí còn liều lĩnh giết về phía Tô Trường Không.

"Cút!"

Lý Chấn Cao phất ống tay áo một cái, liền đánh cho lão giả cường tráng đã bị phong tỏa kinh mạch, đan điền phải bay ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đất.

Tô Trường Không không để ý đến đệ tử Thạch gia còn lại, chỉ nhìn về phía Lý Tùng: "Lý gia chủ, giữ lại Thạch gia này là một mối họa, Đao mỗ thì không sợ, nhưng diệt cỏ không trừ tận gốc là tối kỵ, ta sẽ theo Lý gia các ngươi đến Ngoan Thạch sơn của Thạch gia một chuyến."

"Đa tạ Đao tiên sinh!" Lý Tùng vui sướng vô cùng, liên tục nói lời cảm tạ.

Hiện giờ đôi bên đã thành tử địch, chỉ có tiêu diệt Thạch gia, Lý gia bọn họ mới không còn nỗi lo về sau, tiếp tục sinh tồn đi xuống.

Hành động này chẳng liên quan gì tới khái niệm thiện hay ác cả!

Bởi vì nhân từ với kẻ địch chính là hành vi ngu ngốc nhất!

Ngoan Thạch sơn Thạch gia chính là tổ địa của bọn họ, mặc dù không phải động thiên phúc địa chân chính, nhưng lại là nơi bảo địa, sung túc linh khí.

Mà cũng chỉ đệ tử ưu tú của bổn gia Thạch gia, mới đủ tư cách tu hành trong Ngoan Thạch sơn.

Hiện giờ, việc Tô Trường Không cần làm chính là diệt cỏ tận gốc.

Hắn cùng Lý gia đến Ngoan Thạch sơn chỉ với một mục đích duy nhất là trảm thảo trừ căn, hoàn toàn xoá bỏ cái tên Thạch gia này.

"Thạch gia... Xong rồi." Trong lòng đám người lão giả cường tráng đều dâng lên một luồng cảm giác tuyệt vọng và lạnh lẽo.

Bọn họ hiểu được Thạch gia xong rồi.

Nay đã khác xưa, ở thời đại trước kia, trong gia tộc có cường giả Nhập Thánh, bọn họ còn có thể hoành hành không cố kỵ, nhưng tới hiện giờ, kể cả cường giả Nhập Thánh, nếu có gan tùy ý làm bậy, cũng sẽ chuốc vạ vào thân!

Tô Trường Không cùng đám người Lý gia hơi chút nghỉ ngơi chừng nửa ngày, liền cực nhanh chạy tới Ngoan Thạch sơn ở Vô Cực đế quốc.

Hai ngày sau, bên ngoài Ngoan Thạch sơn, Tô Trường Không cùng mấy chục thanh tráng niên có sức chiến đấu của Lý gia đã đến Ngoan Thạch sơn.

Đó là một tòa sơn xuyên bất quy tắc, nhìn từ bên ngoài, ở nơi này chẳng có một chút dị thường nào cả, nhưng Tô Trường Không lại có thể cảm nhận được trong hư không có ẩn giấu một mảnh không gian như có như không khác.

Đây là nơi cùng loại với động thiên phúc địa!

Tô Trường Không nhìn về phía Lý Tùng: "Lý gia chủ, ngươi có thể mở thông đạo bước vào Ngoan Thạch sơn hay không?"

Ngoan Thạch sơn vốn là khu vực mà người ngoài khó có thể tiến vào, nó liên quan đến cấp độ không gian.

Suy cho cùng, nơi này cũng là sào huyệt do một vị cường giả Nhập Thánh tạo ra, cường giả đồng cấp rất khó tiến vào.

Và cũng giống như rất nhiều động thiên phúc địa trong tay các thế lực ngàn năm thế gia khác, một tác dụng lớn nhất của nó chính là tị nạn. Mỗi khi gia tộc gặp được cường địch không thể chống lại, bọn họ cũng có thể trốn vào bên trong động thiên phúc địa sinh tồn.

Mà hiển nhiên bổn gia Thạch gia cũng dự cảm được chuyện không ổn rồi. Bọn họ đã đóng thông đạo bước vào Ngoan Thạch sơn, chuẩn bị ở ẩn không ra.

Nhưng Lý Tùng lại là người có thể mở ra một thông đạo bước vào Hoàng Thạch động thiên, Ngoan Thạch sơn này chỉ đạt tới cấp bậc ngụy động thiên, chắc hẳn Lý Tùng cũng có thể mở ra thông đạo tiến vào trong đó!