Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 1112 - Không Có Gì, Ta Chỉ Làm Vì Chính Mình Thôi!!!




Vẻ mặt Mặc Dương Sinh cũng có chút phức tạp: "Đao Vô Phong này… đừng nói là ở cửu quốc, ngay cả khi đặt tại Cổ Thánh quốc, phỏng chừng hắn cũng có thể xông ra một phen tên tuổi, tuyệt đối không phải vật trong ao. Nhân vật bậc này... vẫn không nên trêu chọc sẽ tốt hơn!"

Dường như bản thân Đao Vô Phong vốn không phải là Võ Thánh chuyển thế, nhưng hắn vẫn có thể giết chết cao thủ như Thạch Kinh Thiên.

Chuyện này đã đủ để chứng minh hắn cực kỳ đáng sợ rồi, cũng tương đương với thành tựu trong tương lai khó có thể tưởng tượng nổi.

Không đối địch với nhân vật bậc này, mới là lựa chọn sáng suốt nhất!

Mặc Dương Thanh, Mặc Dương Lam cũng liên tục đồng ý gật đầu.

Sau khi Tô Trường Không và Lý Tùng rời khỏi Hoàng Thạch động thiên, Lý Tùng cũng hoàn toàn thả lỏng xuống, ông ấy lập tức cảm kích nói tạ ơn: "Đa tạ Đao tiên sinh tương trợ, nhiều thế hệ Lý gia ta chắc chắn sẽ ghi khắc ân huệ này. Vĩnh viễn!"

Nếu không có Tô Trường Không, tới hiện giờ, Lý gia bọn họ tuyệt đối khó có thể thoát khỏi vận mệnh diệt vong.

"Không có gì, ta chỉ làm vì chính mình thôi." Tô Trường Không lắc đầu.

Chuyện hắn ra tay đối phó với Thạch Kinh Thiên, đương nhiên cũng có một chút nể mặt Lý gia, nhưng một nguyên nhân lớn nhất bên trong vẫn là hắn đã là địch với Thạch gia, cho nên mới chủ động tìm đến Thạch Kinh Thiên, mong muốn giải quyết ân oán này.

Mà dựa theo phản ứng của Thạch Kinh Thiên, đúng là đối phương cũng nhớ kỹ thù hận với Tô Trường Không, thậm chí còn không nguyện ý bỏ qua.

Đã vậy, Tô Trường Không chỉ có thể diệt trừ uy hiếp từ trước, đó là giết chết đối phương thôi!

Và không thể nghi ngờ, thu hoạch đạt được cũng tương đối khả quan, không nói những thứ khác như linh thảo, linh dược, chỉ cần bốn viên Thần Chủng này đã là thu hoạch thật lớn vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường rồi!

Nhưng chuyện còn chưa xong, nếu đã ra tay, Tô Trường Không nhất định phải cố gắng xử lý hoàn mỹ nhất, triệt để diệt trừ hậu hoạn.

"Về Thư Hương động thiên trước đi." Tô Trường Không nói với Lý Tùng, hai người bọn họ rời khỏi Hoàng Thạch động thiên, hướng về phía Thư Hương động thiên.

Bên trong Thư Hương động thiên, Lý Chấn Cao đang đứng ngồi không yên chờ đợi, mà không chỉ một mình gã, còn có mấy chục thành viên tinh nhuệ của Thạch gia đã bị Tô Trường Không phong tỏa kinh mạch, đan điền cũng đang đứng ngồi không yên chờ đợi.

"Nhị trưởng lão, Đao Vô Phong kia đi tìm Thạch Vương, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Có võ giả Thạch gia thấp giọng đàm luận.

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Đao Vô Phong này, hơn phân nửa là hắn đã Nhập Thánh rồi.

Và sau khi hai người bọn họ gặp mặt nhau, có lựa chọn hoà đàm hay không? Nếu thực sự xảy ra xung đột, Thạch Kinh Thiên có thể thắng được hắn hay không?

Haizzz… những chuyện này thực sự khiến bọn họ vô cùng lo lắng.

Lão giả cường tráng kia trầm giọng nói: "Phải tin tưởng Thạch Vương... Ngài đã không thua kém tổ tiên Võ Thánh của Thạch gia chúng ta, không thể thua được..."

Lão giả cường tráng cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Thạch Kinh Thiên, mong mỏi gã có thể chiến thắng.

“Với tính cách của Thạch Vương, chắc chắn ngài sẽ không lựa chọn hoà đàm cùng Đao Vô Phong, hơn phân nửa là sẽ lựa chọn ra tay. Thạch Vương dựa vào bản thân tu hành Nhập Thánh, lại có 'Trọng Nhạc Thần Chủng', ngi nhất định có thể chiến thắng!" Lão giả cường tráng yên lặng suy nghĩ trong lòng.

Lão rất hiểu tính cách của Thạch Kinh Thiên, gã vô cùng bá đạo, không muốn chịu bất cứ ủy khuất nào, khẳng định sẽ bùng nổ xung đột với Đao Vô Phong!

Nhưng rất nhanh, sắc mặt lão giả cường tráng đã thay đổi, lão vừa trông thấy những vết rạn xuất hiện trên từng bức thạch điêu bên cạnh, để lộ ra máu thịt bên trong.

"Thần thông của Thạch Vương đang mất đi hiệu lực... Chẳng lẽ Thạch Vương..." Tình huống này khiến mấy chục võ giả Thạch gia đều ồ lên sợ hãi.

Lúc trước, những đệ tử Lý gia này đã bị Thạch Kinh Thiên dùng Thạch Vương Nhãn hóa thành thạch điêu, nhưng hiện giờ thần thông này đang dần dần mất đi hiệu lực, ý nghĩa trong đó là gì, không cần nói cũng biết!

"Không có khả năng... Thạch Vương đã có thể sánh ngang với tổ tiên Võ Thánh Thạch gia, ngài không thể thất bại... Hơn phân nửa là xảy ra vấn đề gì rồi!"

Thật nhiều võ giả Thạch gia đều liên tục lắc đầu, không tin Thạch Kinh Thiên đã Nhập Thánh lại gặp chuyện bất trắc.

"Chẳng lẽ... Tô tiên sinh thật sự bắt được Thạch Kinh Thiên rồi?" Mà người vui sướng nhất đương nhiên là Lý Chấn Cao. Gã có chút mừng rỡ quan sát hết thảy mọi tình huống trước mắt, nhưng trong lòng vẫn còn một chút lo lắng không yên, chỉ sợ chính mình mừng hụt.

"Thư Hương động thiên bị mở ra rồi... Chẳng lẽ..." Không bao lâu sau, Lý Chấn Cao cảm ứng được điều gì, trái tim lập tức bang bang đập mạnh.

"Phụ thân... Đao tiền bối!" Ngay trong lúc gã gắt gao nhìn chằm chằm về phương xa, đã nhanh chóng bắt gặp hai bóng người. Đến đây, gã hoàn toàn yên tâm rồi, vội vàng kêu lên một tiếng!

Hai người vừa tiến vào Thư Hương động thiên chính là Tô Trường Không và Lý Tùng.

"Chấn Cao... Ngươi không có việc gì, thật tốt quá." Lý Tùng nhìn thấy Lý Chấn Cao, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi mở miệng nói.

Lý Tùng dùng sức vỗ vỗ bả vai Lý Chấn Cao.

Không thể nghi ngờ, Lý Chấn Cao đã làm ra quyết định chính xác nhất, chính là đi tới Đại Viêm hoàng triều tìm được Tô Trường Không.

"Đao tiên sinh... Lý gia chúng ta thật sự không có gì để báo đáp ân này của ngươi, thứ có giá trị nhất, chính là viên Thần Chủng trên người ta này..." Lý Tùng nhìn về phía Tô Trường Không, cảm kích nói.

Tô Trường Không đã cứu toàn tộc bọn họ, bởi vậy, Lý Tùng nguyện ý lấy ra bảo vật quý giá nhất Lý gia báo đáp hắn, đó là viên Thần Chủng trên người ông ấy.

Tô Trường Không nghe xong cảm thấy có chút buồn cười, hắn thực sự không biết nên nói gì với đối phương nữa, chỉ lắc đầu mà rằng: "Lý gia chủ, ở trong mắt các ngươi, Đao mỗ chính là loại người hám lợi, không có chỗ tốt không dậy sớm nổi sao? Ta không có hứng thú với viên Thần Chủng của Lý gia các ngươi, các ngươi tự giữ đi."

Đối với Tô Trường Không của hiện giờ, hắn thực sự không cần Lý gia báo đáp.

Hơn nữa, không thể nghi ngờ rằng, viên Thần Chủng kia là thứ cực kỳ quan trọng với Lý gia. Nó có thể trợ giúp Lý gia bọn họ sinh tồn càng tốt hơn trong tương lai, thậm chí còn có khả năng một lần nữa gây dựng lại huy hoàng lúc trước.

Hiển nhiên Tô Trường Không chẳng có ý định cướp đi nó.

Hắn đã thu hoạch được quá nhiều, không cần thiết phải nhìn chằm chằm vào túi của người nghèo túng như bọn họ.

"Đa tạ... Đa tạ..." Lý Tùng cảm kích nói tạ ơn.

Sau khi Thạch Kinh Thiên chết, những đệ tử Lý gia bị hoá đá cũng dần dần khôi phục trở lại. Ngoại trừ mấy đệ tử Lý gia đã bị giết chết để uy hiếp Lý Tùng, những người còn lại không quá đáng ngại.

Tương phản với đám người Lý gia như trút được gánh nặng, trong lòng nhóm võ giả Thạch gia, lão giả cường tráng kia lại tràn ngập tuyệt vọng, bọn họ hiểu được, Tô Trường Không mang theo Lý Tùng bình yên quay về, thần thông của Thạch Kinh Thiên lại mất đi hiệu lực, hết thảy những chuyện này đều đã chứng minh rằng… Thạch Kinh Thiên thật sự chết rồi! Chết dưới tay Tô Trường Không rồi!