Ngay lúc ấy, một lão giả với dáng người cường tráng bước ra từ bên trong đám võ giả Thạch gia, chắp tay nói: "Đao Vô Phong, Thạch Vương không ở đây, ngài đã có việc ra ngoài rồi. Nếu ngươi muốn gặp mặt Thạch Vương, không ngại chờ đợi một chút, Thạch Vương sẽ trở về."
Kỳ thật Tô Trường Không cũng phát hiện ra Thạch Kinh Thiên không có mặt bên trong Thư Hương động thiên, nếu không hắn vừa đến, khẳng định Thạch Kinh Thiên sẽ bị kinh động, lập tức hiện thân.
Lại nói, trong lòng lão giả cường tráng kia cũng tràn ngập địch ý với Tô Trường Không, nhưng chỉ ẩn mà không phát.
Lão biết Đao Vô Phong này không bình thường, nếu lựa chọn ra tay ngay vào thời điểm này, có vẻ không được lý trí, cứ dứt khoát chờ Thạch Kinh Thiên quay về, tới lúc ấy, phải xử trí đối phương như thế nào đều tùy tâm sở dục (tùy vào tâm trạng).
Tô Trường Không trực tiếp hỏi: "Hiện giờ Thạch Kinh Thiên đang ở phương nào? Ta không có thời gian để chậm rãi chờ đợi, cứ để ta đi tìm hắn là được."
Lão giả cường tráng lắc đầu: "Lão phu cũng không biết... làm sao ta biết được vị trí của Thạch Vương?"
Tô Trường Không nhìn ra lão giả cường tráng này đang nói dối, trong lòng hắn cũng đại khái hiểu được đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Vì vậy, hắn lập tức lựa lời khuyên nhủ: "Lần này ta đến chỉ muốn Thạch Kinh Thiên nể mặt ta một lần, từ bỏ chuyện ra tay với Lý gia. Suy cho cùng, Lý gia cũng không trêu chọc đến các ngươi, ngược lại là Thạch gia các ngươi ba lần bảy lượt, muốn trảm thảo trừ căn bọn họ. Ta tin tưởng Lý gia cũng nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa mà không so đo chuyện lúc trước đâu."
"Phải … chỉ cần Thạch gia các ngươi không tiếp tục gây khó dễ cho Lý gia chúng ta, trong tương lai Lý gia chúng ta cũng tuyệt đối không ghi hận Thạch gia." Lý Chấn Cao do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu cam đoan.
Đương nhiên Lý gia bọn họ rất hận Thạch gia, nhưng thực lực đôi bên hơn kém quá xa, kể cả khi có cừu oán, nhưng chỉ cần Thạch gia không tiếp tục đi đối phó Lý gia, Lý gia bọn họ cũng tình nguyện lựa chọn từ bỏ cừu hận này.
Thực lực không đủ, cũng chỉ có thể làm như vậy mới có một đường sinh cơ, tiếp tục trường tồn đi xuống.
Lão giả cường tráng lộ ra dáng vẻ khó xử: "Các ngươi nói rất có đạo lý, nhưng việc này lão phu không quyết định được... Vẫn cần phải chờ Thạch Vương trở về, ngắn thì mấy ngày, lâu thì mười ngày, nửa tháng, cứ chờ Thạch Vương trở về, hết thảy đều có thể thương lượng."
Tô Trường Không có chút không kiên nhẫn, hai mắt dần dần trở nên lạnh như băng: "Ta hỏi lại ngươi một lần cuối... Ngươi xác định bản thân không biết Thạch Kinh Thiên ở đâu? Ngươi cứ nghĩ cho kỹ lại trả lời, Đao mỗ ghét nhất là có người giả bộ hồ đồ, nói dối ở trước mặt ta!"
"Lão phu thật sự không biết Thạch Vương đã đi phương nào." Lão giả cường tráng chỉ thoáng do dự một chút, liền kiên định lắc đầu phủ nhận, tỏ vẻ bản thân thật sự không biết vị trí của Thạch Vương.
"Được!" Một tia hàn quang chợt lóe trong mắt Tô Trường Không, hắn không muốn tiếp tục nhiều lời vô nghĩa nữa, một bàn tay đã vươn tới, chụp vào bả vai lão giả cường tráng.
Rõ ràng là khoảng cách giữa hai người không hề ngắn, thêm nữa, Tô Trường Không vẫn một mực đứng tại chỗ, không hề di chuyển, nhưng khiến cho lão giả cường tráng kia kinh hãi chính là, sau khi một bàn tay của Tô Trường Không vươn tới, khoảng cách giữa hai người lập tức bị thu hẹp tới vô hạn, và lão… lại từ trống rỗng xuất hiện ngay trước mặt Tô Trường Không.
Tình huống này, cứ như thể Tô Trường Không vừa duỗi ra tay, đã tóm gọn toàn bộ không gian xung quanh người lão, kéo về phía mình vậy.
Thủ đoạn bậc này làm trong lòng người ta phát lạnh!
Mà lúc này, một bàn tay Tô Trường Không đã đặt lên bả vai lão giả cường tráng nọ, sau đó, hắn nhẹ nhàng ấn xuống một cái!
"Rống!"
Tóc gáy lão giả cường tráng lập tức dựng thẳng đứng lên, trong miệng phát ra một tiếng rống giận dữ rung trời, khiến cho từng đám mây trắng thủy mặc trên bầu trời bên trong Thư Hương động thiên đều bay tán loạn. Thân thể lão lập tức chuyển thành trạng thái nham thạch màu đen, một luồng khí tức đáng sợ lan tràn ra ngoài.
Khí tức này cực kỳ mạnh, đã vượt qua phạm trù Tiên Thiên bình thường, đạt tới tiêu chuẩn Đại Tông Sư ngụy thần thông, đặt vào bên trong hàng ngũ Đại Tông Sư, đều thuộc loại không tầm thường.
Phải biết rằng, thân phận của lão giả cường tráng này rất bất phàm. Lão chính là nhị trưởng lão nội gia của ngàn năm thế gia Thạch gia, thực lực mạnh đủ để xếp vào năm vị trí đứng đầu Thạch gia!
Ngay lúc này, lão giả cường tráng nọ vừa bùng nổ thần thông huyết mạch, muốn ngăn cản lực lượng một ấn của Tô Trường Không, nhưng căn bản là vô dụng!
"Cắt!"
Giống như chênh lệch giữa người lớn và hài nhi, Tô Trường Không chỉ tiện tay nhấn một cái, còn lão giả cường tráng bên kia đã dốc toàn lực chống cự, thế nhưng… có vẻ như vào thời khắc này, toàn lực lại đồng nghĩa với vô lực, bởi vì mặc cho lão có cố gắng đến mấy thì phần xương vai bị ấn xuống kia vẫn phát ra âm thanh vỡ vụn, thậm chí lão còn không thể khống chế được hai đầu gối của mình, lập tức quỳ sát xuống mặt đất, đè cho mặt đất dưới chân phải lõm xuống.
Sắc mặt lão giả cường tráng đã trướng đến đỏ bừng, nhưng bất kể lão giãy giụa như thế nào, cũng khó có thể lay động nổi bàn tay vừa nhẹ nhàng đặt lên vai mình.
"Quá... Mạnh mẽ!" Lý Chấn Cao có chút rung động nhìn một màn trước mắt.
Gã biết lão giả cường tráng này chính là một trong số những vị Đại Tông Sư ít ỏi của Thạch gia, lúc trước, lão từng ra tay với Lý Tùng nắm giữ Thần Chủng, nhưng trong nhất thời nửa khắc, vẫn có thể giữ vững thế trận, không bị rơi xuống hạ phong.
Vậy mà đặt một đối thủ hùng mạnh như vậy ở trước mặt Tô Trường Không, hắn chỉ vẻn vẹn dùng một bàn tay thôi, đã trấn áp khiến cho lão phải quỳ xuống đất, nửa ngày cũng không dậy nổi!
"Khốn nạn!"
Đám võ giả Thạch gia đều bật ra tiếng thét vừa kinh ngạc vừa giận dữ, trung niên áo xám trong đó còn để lộ hàn quang trong mắt.
Ông ta chính là tam thúc của Thạch Bất Phá, vốn đã có cừu oán với Tô Trường Không, hiện giờ vừa thấy Tô Trường Không không một dấu hiệu đã ra tay áp chế lão giả cường tráng nọ, khí huyết trong người ông ta lập tức dâng lên, triển khai thân pháp, giống như quỷ mỵ, trực tiếp xuất hiện phía sau Tô Trường Không.
Cùng lúc đó, một bàn tay hóa thành hắc ngọc, hung hăng đánh thẳng vào lưng Tô Trường Không!
"Phanh!"
Tô Trường Không vẫn đứng yên, tựa như không kịp phản ứng lại, để mặc một chưởng nọ hung hăng đánh lên xương sống của mình, phát ra tiếng vang nặng nề.
Nhưng kết quả lại khiến cho mí mắt trung niên nam tử áo xám nọ không ngừng giật giật, bởi vì Tô Trường Không vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hệt như một chưởng dốc hết toàn lực của ông ta chỉ có thể cào ngứa cho hắn thôi, tuyệt đối không thể lay động nổi!
Phải biết rằng, Tô Trường Không đã sớm Nhập Thánh, có được thể phách cấp Võ Thánh, ngụy thần thông bình thường cũng khó có thể tạo thành thương tổn gì cho hắn, càng đừng nói tới công kích đến từ nam tử áo xám chỉ là một Ngũ Khí Tông Sư kia.
"Oanh!"
Tô Trường Không chẳng buồn quay đầu trở lại, chỉ khẽ động ý niệm, hằng sa số thiên địa linh khí lập tức phun ra giống như làn sóng thủy triều, hội tụ thành cơn sóng gió ngập trời, mang theo xu thế nghiền áp, ập thẳng về phía nam tử áo xám kia.