Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 107: Chết Vẫn Chưa Đền Hết Tội!




"Đi mau! Đi mau!"

Hai tăng nhân mặc hắc y còn lại vừa chứng kiến một màn này, da đầu run lên, trong miệng liên tục la hét, lập tức hướng về hai phía khác nhau, điên cuồng chạy trốn.

"Phanh!"

Tô Trường Không sải bước đuổi theo một người bên trái, nắm tay đập lên ngực đối phương, kình lực dũng mãnh đánh sâu vào khiến trái tim của tăng nhân mặc hắc y này đột ngột ngừng lại.

Đối phương gục trên mặt đất, mất mạng tại chỗ.

"Xuy!"

Mà Nghiêm Tùng cũng không khoanh tay đứng nhìn.

Hắn mạnh mẽ tích tụ một ngụm khí lực, vung đao chém về phía tăng nhân mặc hắc y đang chạy trốn qua hướng phải, một đao bay đầu.

Rừng cây vốn đang hỗn loạn lại nhanh chóng bình tĩnh xuống, chỉ khác một điều, trên mặt đất vừa có thêm năm khối thi thể.

Nghiêm Tùng há mồm to thở dốc, nhìn thi thể Độ Chân trên mặt đất, trong mắt hắn bắn ra một tia khoái ý: "Lão tặc trọc chết rất đúng... Ác giả có ác báo!"

Tô Trường Không giải quyết xong đám người Độ Chân, lập tức thuần thục cúi xuống, vừa sờ soạng tìm tòi trên mấy khối thi thể kia vừa mở miệng hỏi Nghiêm Tùng: "Nghiêm huynh, ngươi biết đám tăng nhân này?”

Nghiêm Tùng nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười khổ nói: "Ta chỉ thoáng nghe nói tới thôi. Hình như bọn họ là người của Hắc Liên giáo. Thế lực Hắc Liên giáo này rất khổng lồ. Ta biết ở Đại Phong châu, Thiên Hà châu, Càn La châu đều có dấu chân của bọn họ nhưng thật không ngờ Hắc Liên giáo cũng cảm thấy hứng thú với vùng Thanh Thủy thành nho nhỏ này."

Tô Trường Không nghe vậy, khẽ gật đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút giật mình.

Từ trong miệng Nghiêm Tùng, Tô Trường Không đã biết được Hắc Liên giáo này vô cùng đáng sợ.

Hắc Liên giáo tụ tập được không ít tín đồ cuồng nhiệt, vừa tuyên truyền giáo lý vừa dựa vào cái gọi là Thánh Thủy có thể trị bách bệnh, có thể kéo dài tuổi thọ, để mê hoặc lòng người.

Thậm chí sức ảnh hưởng này còn mạnh mẽ đến nỗi không ít quan to hiển quý, gia tộc giàu sang quyền thế đều âm thầm giúp đỡ bọn họ.

Nói trắng ra, bản chất của Hắc Liên giáo này chính là một giáo phái mưu toan tạo phản, phá vỡ hoàng quyền.

Nhưng Hắc Liên giáo vẫn tồn tại đến tận bây giờ mà chưa bị tiêu diệt, có thể thấy nội tình của giáo phái này cực kỳ không tầm thường!

"Vì sao ngươi lại trêu chọc Độ Chân này?" Tô Trường Không có chút tò mò hỏi.

Hồi nãy, khi Nghiêm Tùng vừa đối mặt với Độ Chân đã lộ ra dáng vẻ chỉ hận không thể bầm thây đối phương thành vạn đoạn.

Rõ ràng giữa hai người này có thâm cừu đại hận.

"Nói ra thì dài lắm... Ta có một bằng hữu bị Độ Chân này lừa gạt, khiến cho nhi tử của nàng cũng vì vậy mà bệnh chết..."

Nghiêm Tùng do dự một chút nhưng sau đó, hắn vẫn quyết định nói ra nguyên nhân của chuyện này với Tô Trường Không, người vừa cứu mạng hắn.

Hóa ra, Nghiêm Tùng đã nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu) với một vị phụ nhân nào đó trong Thải Tham trấn. Trượng phu của đối phương đã qua đời nhiều năm, một mình nàng mang theo hài tử, cuộc sống cực kỳ vất vả.

Nghiêm Tùng cũng không để ý tới điểm này, dần dần tiếp xúc rồi qua lại thân thiết, hai người cũng vượt qua một đoạn thời gian tốt đẹp.

Nhưng trước đó không lâu, Nghiêm Tùng nhận một nhiệm vụ treo thưởng, đã ra ngoài công tác. Trong lúc ấy, phụ nhân ở trong nhà lại gặp phải tai họa, hài tử của nàng nhiễm bệnh.

Phụ nhân vô cùng lo lắng đã mang theo hài tử đi khắp nơi cầu thầy trị bệnh. Nhưng rất nhiều đại phu vừa nhìn thấy tình trạng này đã tránh hai mẫu tử nhà nàng như rắn rết.

Kết quả nàng gặp Độ Chân.

Độ Chân này ra vẻ đạo mạo, đồng ý sẽ cho phụ nhân Thánh Thủy để cứu nhi tử của nàng, nhưng để đổi lại, hắn cần phụ nhân trợ giúp hắn "Tu hành".

Phụ nhân vì hài tử của mình đành phải đáp ứng, ủy thân cho hắn.

Việc đã xong, Độ Chân cũng cho phụ nhân Thánh Thủy mang về.

Nhưng cái gọi là Thánh Thủy này cũng không có nhiều tác dụng. Hài tử của phụ nhân vẫn rơi vào tình trạng như những người không qua khỏi khác, đang khỏe mạnh mà bệnh chết.

Khiến nàng thương tâm đến độ khóc ngất đi vài lần.

Mãi cho tới hôm nay, Nghiêm Tùng trở về từ bên ngoài mới biết được việc này.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ trong nháy mắt, lửa giận đã bốc tận trời.

Kỳ thực, chẳng có một nam nhân nào có thể chịu đựng được loại chuyện này.

Trùng hợp ngay lúc ấy, Độ Chân lại đến Thải Tham trấn tuyên truyền giáo lý Hắc Liên giáo. Nghiêm Tùng không thể nhịn được nữa, dứt khoát che mặt quyết định ra ngoài chém giết Độ Chân.

Nhất định phải cho kẻ này chịu một cái giá thảm khốc!

Đây chính là tiền căn hậu quả của câu chuyện này.

Tô Trường Không nghe xong cũng có chút im lặng.

Hắc Liên giáo này chẳng khác gì tà giáo, bọn chúng đã làm hại không biết bao nhiêu người phải cửa nát nhà tan.

Hành vi độc ác khiến người giận sôi!

Chết vẫn chưa đền hết tội!