"Thần Chủng trong cơ thể ta có chút xao động, bởi vì nó cảm nhận được khí tức của Đại Thần Chủng sao?" Đồng thời trong lòng Tô Trường Không cũng có chút đăm chiêu.
Hắn nắm giữ Tà Đế Thú Thần Chủng, và ngay một khắc, khi đặt chân bước lên cây cầu đá kia, Thần Chủng trong cơ thể chợt sinh ra phản ứng.
Tô Trường Không cũng hiểu, có lẽ nó sinh ra phản ứng vì khí tức do Đại Thần Chủng tản ra.
Khả năng cao là bí cảnh Kính Thiên Địa này chính là nơi thí luyện do vị Võ Thánh Đại Thần Thông kia dùng Đại Thần Thông chế tạo ra!
Nghĩ đến đây, Tô Trường Không cũng nhanh chóng thu liễm tâm trạng của mình lại. Có một điều rất rõ ràng rằng… kể cả hắn, khả năng đạt được Đại Thần Chủng cũng cực kỳ nhỏ bé.
Bởi vì, cũng giống vị Thiên Long Võ Thánh trước kia, dù Võ Thánh Đại Thần Thông nọ đã ngã xuống tại nơi này, và đối phương thật tâm chuẩn bị lưu lại viên Đại Thần Chủng của mình cho hậu nhân, nhưng đương nhiên đối phương sẽ lựa chọn một vị truyền nhân cực kỳ ưu tú.
Hơn nữa, với tầm mắt của Võ Thánh Đại Thần Thông, người từng chứng kiến biết bao nhiêu thiên tài yêu nghiệt, khẳng định là đối phương sẽ đưa ra điều kiện hà khắc vượt qua những gì người bình thường có thể tưởng tượng nổi.
Cũng có nghĩa là, thiên tài yêu nghiệt bình thường căn bản không được đối phương đặt vào trong mắt!
Và Tô Trường Không có thể đạt tới yêu cầu này hay không… vẫn là một ẩn số.
Nhưng mục đích khiến hắn đi tới nơi này, vốn không phải là Đại Thần Chủng, hắn chỉ kỳ vọng bản thân có được một chút thu hoạch, từ đó rút ngắn thời gian Nhập Thánh mà thôi!
Hạ Viêm Long, Hồng Chấn Tượng cũng theo sát đằng sau hắn, ba người bọn họ đi cách nhau chừng mấy chục mét, nếu thực sự gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Ngay khi ba người đi được chừng một dặm, đột nhiên Tô Trường Không cảm nhận được điều gì, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy ngay giữa bầu trời đầy những ngôi sao thật lớn phía trên Nham Thạch kiều, có từng điểm đen đang nhanh chóng rơi xuống phía dưới, đó là một đám binh sĩ được điêu khắc từ nham thạch.
Những binh sĩ nham thạch này lại có diện mạo không giống nhau, tựa như bọn họ thực sự được tạo nên từ tiêu bản là người sống vậy.
Mỗi một người trong số binh sĩ kia có thể nắm trường kiếm, cầm trường đao, hoặc là dùng bàn tay trần, nhưng toàn thân đều tối đen.
"Phanh phanh phanh phanh!"
Ước chừng ba mươi binh sĩ nham thạch rơi thẳng xuống Nham Thạch kiều như những hạt mưa, thân hình nặng nề của bọn họ va chạm cùng nham thạch, phát ra tiếng vang thật lớn, nhưng Nham Thạch kiều này vô cùng chắc chắn, không chịu chút tổn hại này.
Bọn họ vừa rơi xuống, lại không có bất cứ lời nói vô nghĩa nào, đã nắm chặt đao kiếm, đánh về phía ba người Tô Trường Không, Hồng Chấn Tượng, Hạ Viêm Nghĩa.
Hồng Chấn Tượng phóng khoáng cười: "Tô lão đệ, Hạ Viêm huynh, mỗi người chúng ta mười binh sĩ!"
"Được!" Tô Trường Không và Hạ Viêm Nghĩa đều gật đầu.
"Hưu!"
Tiếng xé gió vang lên, đã có mấy binh sĩ nham thạch nắm chắc đao kiếm giết tới. Gần như bọn họ đều ra tay cùng một lúc, phối hợp vô cùng ăn ý, hình thành nên uy thế hợp kích vây kín, tốc độ và lực lượng đều cực kỳ dũng mãnh.
Đối mặt với nhóm binh sĩ nọ vây công, đại đa số Tiên Thiên võ giả đều phải ứng phó vô cùng cẩn thận, vô ý một cái sẽ ngã xuống.
Nhưng Tô Trường Không đối mặt với đòn hợp kích của nhóm binh sĩ nham thạch này, lại chẳng buồn trốn tránh.
"Phốc phốc phốc!"
Lượng lớn công kích đập xuống trên người Tô Trường Không, nhưng khó có thể gây nên thương tổn cho hắn, có cảm giác chúng chỉ như một luồng gió mát nhẹ nhàng thổi qua thôi.
"Xuy!"
Tô Trường Không khép năm ngón tay lại thành chưởng đao, tùy ý vung lên.
Trong tiếng xé gió, cái đầu trên cổ ba, bốn binh sĩ nham thạch mặc giáp trụ, lại đồng loạt rơi xuống đất, dễ dàng giống như bẻ gẫy mấy cọng cỏ ven đường.
Hồng Chấn Tượng bên kia, cũng đánh ra một quyền, kình lực cuồng mãnh đánh cho mấy binh sĩ nham thạch tan xương nát thịt, từng khối nham thạch văng khắp nơi.
Về phần Hạ Viêm Nghĩa, hiển nhiên cũng nhẹ nhàng thản nhiên như không.
Chỉ thấy năm ngón tay gã gấp khúc thành trảo, liên tiếp chộp tới, y như bóp một miếng đậu hũ, bóp nát đầu một đám binh sĩ nham thạch.
"Quá yếu..." Tô Trường Không âm thầm nói.
Trình độ của những binh sĩ nham thạch này quá yếu, khó mà tạo thành uy hiếp với bất cứ người nào trong nhóm bọn họ. Và chỉ mấy hô hấp mà thôi, gần như ba mươi binh sĩ nham thạch đều bị đánh nát.
"Đẩy nhanh tốc độ! Trực tiếp tiến lên đi. Tô lão đệ, Hạ Viêm huynh, nhìn xem ai trong chúng ta đến điểm cuối cùng trước!" Hồng Chấn Tượng cảm thấy có chút khó chịu, mấy binh sĩ kia quá yếu, đánh chết toàn bộ mà thân thể gã còn chưa kịp nóng. Gã lập tức lớn tiếng nói.
Nói xong, Hồng Chấn Tượng trực tiếp chạy như điên trên đường.
Phải biết rằng, người ở trên Nham Thạch kiều này, thời thời khắc khắc đều phải thừa nhận trọng lực, khoảng cách đi càng xa, trọng lực ảnh hưởng càng mạnh, đồng thời những binh sĩ nham thạch rơi xuống từ bầu trời đầy sao bên trên cũng càng ngày càng mạnh, nhưng như vậy mới làm gã hưng phấn được!
"Hồng huynh, ngươi thật là… vừa hô một tiếng đã nắm chắc cơ hội xuất phát trước, quá không thành thật rồi!" Trên mặt Hạ Viêm Nghĩa lộ ra nụ cười, không cam chịu rớt lại phía sau, lập tức triển khai thân pháp, theo sát đằng sau.
Tô Trường Không bất đắc dĩ lắc đầu, tuy hắn cảm thấy làm như vậy có chút lỗ mãng, nhưng Nham Thạch kiều này chỉ là cửa khảo nghiệm thứ nhất bên trong Kính Thiên Địa thôi, ngay cả nó cũng không dễ dàng thông qua, thì đừng mơ tưởng sẽ nhận được càng nhiều cơ duyên hơn bên trong.
Bóng dáng Tô Trường Không khẽ động, lập tức súc địa thành thốn nhanh chóng đi về phía cuối Nham Thạch kiều.
"Oanh oanh oanh!"
Mỗi khi vượt qua khoảng cách một, hai dặm, trên bầu trời liền có binh sĩ nham thạch rơi xuống Nham Thạch kiều, tốc độ của bọn họ không chậm, lại không chịu ảnh hưởng bởi trọng lực, từ phía trước nhanh chóng lao tới, ngăn cản ba người đang vội vàng chạy đi kia.
"Phốc phốc phốc!"
Tô Trường Không phẩy tay một cái, đã đánh nát toàn bộ những binh sĩ nham thạch ven đường, mỗi một người trong nhóm binh sĩ nham thạch này đều mạnh mẽ vô cùng, cương cân thiết cốt, nhưng ở trước mặt Tô Trường Không, bọn họ lại yếu ớt như tờ giấy mỏng.
Hồng Chấn Tượng, Hạ Viêm Nghĩa cũng không dừng lại, hai người bọn họ dễ dàng đánh giết toàn bộ những binh sĩ nham thạch lao tới chặn đường!
"Chuyện này... Nhẹ nhàng như vậy? Trên Nham Thạch kiều còn có thể tung hoành ngang dọc như thế?"
"Ở trong tay bọn họ, những binh sĩ nham thạch hung hãn kia lại yếu ớt vô lực như hài nhi."
Cùng lúc ấy, ở lối vào Nham Thạch kiều, những võ giả vẫn bị kẹt ở bên ngoài Nham Thạch kiều, có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy ba người Tô Trường Không chạy như bay trên cầu. Rất nhanh sau đó, ba bóng dáng nọ lại dần dần biến mất bên trong tầm mắt của bọn họ.
Về cơ bản, những người có mặt tại Kính Thiên Địa đều là Tiên Thiên võ giả đến từ đại tông môn trên khắp các quốc gia thuộc Nhân tộc cửu quốc, địa vị tương tự như Thương Văn Vũ, và hầu hết bọn họ đều bị kẹt lại một cửa này không sao qua được.
Nhưng ba người Tô Trường Không lại có thể nhàn nhã chạy như bay trên Nham Thạch kiều, gần như không gặp phải một chút trở ngại nào… Mặc cho ai nhìn thấy cũng có thể nhìn ra chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức nào!