Ngay khi bước vào bên trong cánh cửa vặn vẹo kia, Tô Trường Không chợt có cảm giác trời đất quay cuồng, năm tháng trôi qua, tựa như trăm ngàn năm vừa trôi qua, lại tựa như chỉ vừa trôi qua một cái nháy mắt.
Chờ đến khi tầm nhìn đã trở nên rõ ràng hơn, hắn mới phát hiện ra phong cảnh trước mắt đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất
Trên bầu trời đầy những vì sao, từng vì sao thật lớn, dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào chúng, nhưng kỳ thực, chúng đang ở trong hư không xa lơ xa lắc ngoài kia.
Và bên dưới khung trời lộng lẫy nọ, là một cây cầu đá khổng lồ rộng lớn, uốn lượn xoay quanh, tựa như một con Trường Long, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối.
"Đây là Kính Thiên Địa? Là bí cảnh do Võ Thánh Đại Thần Thông sáng chế ra?" Tô Trường Không chăm chú quan sát cảnh tượng kỳ dị này, trong lòng âm thầm sợ hãi than.
Cùng lúc đó, hắn cũng thấy được không ít người tụ tập bên dưới cây cầu đá nọ, khí tức của mỗi người trong đám bọn họ cũng không yếu, và gần như tất cả mấy trăm người này đều là Tiên Thiên võ giả.
"Là những võ giả khác đã tiến vào Kính Thiên Địa sao?" Tô Trường Không âm thầm nói.
"Đúng là Kính Thiên Địa này... đã hấp dẫn không ít người tìm đến, thậm chí có khá nhiều người trong đám đông bên dưới kia còn chưa đạt đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn." Hồng Chấn Tượng mở miệng nói.
"Đúng vậy, với võ giả bình thường, đây chính là cơ hội khó gặp." Hạ Viêm Nghĩa cũng có chút cảm thán nói.
Trên thực tế, với rất nhiều Tiên Thiên võ giả, cảnh giới tam hoa tụ đỉnh cũng là ước vọng xa vời.
Kể cả khi bọn họ có xuất thân bất phàm, có đầy đủ tài nguyên, thậm chí còn mở ra mười hai nhánh Thiên Mạch rồi, nhưng nếu không thể nắm giữ võ đạo ý cảnh, không thể hoàn thành một bước ngũ khí quy về thức hải này, thì cả đời này, bọn họ cũng không thể vượt qua ranh giới ấy.
Thêm nữa, kể cả khi bọn họ sở hữu thiên phú xuất chúng, đã tiến vào cảnh giới Ngũ Khí Tông Sư, thì về cơ bản, cảnh giới này cũng là cực hạn chân chính của bọn họ rồi.
Thành tựu Võ Thánh ư? Chỉ khi nằm mơ mới có thể mơ thấy!
Mà Kính Thiên Địa này chính là bí cảnh do 'Võ Thánh Đại Thần Thông' để lại… Đúng là đại đa số người không có ước vọng xa vời, không mơ bản thân sẽ đạt được Đại Thần Chủng, nhưng chỉ cần đạt được một phần ưu đãi bên trong thôi, cũng đủ để giúp bản thân họ tiến thêm một bước.
Chỉ vậy thôi, đã khiến bọn họ thỏa mãn rồi.
Nhưng đương nhiên, đây là dùng mệnh của mình đi liều mạng, vô ý một cái chính là chết không có chỗ chôn!
"Đao huynh!" Đúng lúc này, bên tai Tô Trường Không chợt vang lên một giọng nói.
Tô Trường Không ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ở ngay lối vào dưới chân cây cầu đá thật lớn nọ, có một nam nhân đang kinh ngạc vẫy vẫy tay với hắn.
"Thương Văn Vũ?" Tô Trường Không nhìn thấy người này, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn.
Nam nhân này đúng là tông chủ Thương Văn Vũ của Thương Vân tông!
Lúc trước, Tô Trường Không thường xuyên mua sắm các loại linh dược, bởi vậy mà quen biết với Thương Văn Vũ. Gã là tông chủ Thương Vân tông, một nhất lưu tông môn võ giả, hai người bọn họ nhiều lần hợp tác với nhau coi như rất sảng khoái.
Thương Văn Vũ nhìn thấy Tô Trường Không xuất hiện tại nơi này, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi than.
Trước kia, khi Thương Văn Vũ tận mắt chứng kiến Tô Trường Không chém giết Thích Cương, trong lòng liền cảm thấy hắn tuyệt đối không phải vật trong ao.
Và thực tế cũng là như vậy. Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, Tô Trường Không đã quật khởi nhanh chóng, chiến tích hiển hách, được người người xưng tụng là đệ nhất nhân dưới Võ Thánh của Đại Viêm hoàng triều.
Hôm nay, Tô Trường Không cũng đi vào Kính Thiên Địa…
"Thương Văn tông chủ, ngươi cũng muốn vượt khảo nghiệm bên trong Kính Thiên Địa này? Có thể nói cho ta biết, tình huống ở nơi này là gì không?" Tô Trường Không nhìn thoáng qua cây cầu đá thật lớn phía xa xa, khẽ gật gật đầu, đồng thời cũng hỏi Thương Văn Vũ, rốt cuộc cây cầu đá này có điểm gì huyền ảo hay không.
Hồng Chấn Tượng, Hạ Viêm Nghĩa cũng im lặng lắng nghe, dù sao xem dáng vẻ của Thương Văn Vũ, hẳn là gã đã đến nơi này được một đoạn thời gian rồi.
Sắc mặt Thương Văn Vũ trở nên ngưng trọng nói: "Trên cây cầu đá này vô cùng nguy hiểm. Người bước trên cầu, phải thừa nhận một luồng trọng lực mạnh mẽ, chỉ tính tới chuyện chống đỡ luồng trọng lực này thôi, cũng đạt tới cực hạn đối với Tiên Thiên võ giả bình thường rồi, nhưng ngoại trừ chuyện này, phía trên cầu đá còn có một đám binh lính canh gác. Sức chiến đấu của bọn họ đều rất mạnh, khó có thể giết chết được. Đi được khoảng cách càng xa, thực lực của nhóm binh sĩ hiện thân lại càng mạnh."
"Chiếc cầu đá này dài ít nhất là trăm dặm. Lúc trước ta cùng với hai người bọn họ liên hợp, hỗ trợ lẫn nhau, nhưng chỉ đi được khoảng cách 20 dặm, liền không chịu nổi, đành phải lựa chọn quay về... Nếu không, chỉ sợ ngay cả quay về lực lượng để quay về cũng không có." Thương Văn Vũ cười khổ lắc đầu nói.
Thật hiển nhiên, chỉ một cây Nham Thạch kiều liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối, như một con cự long thật lớn đằng kia thôi, cũng đã ngăn cách tới 99% Tiên Thiên võ giả rồi.
Thương Văn Vũ trước mắt đã đạt đến trình độ mười hai nhánh Thiên Mạch viên mãn, nhưng ngay cả cửa khảo nghiệm thứ nhất bên trong Kính Thiên Địa cũng không vượt qua nổi.
Có thể nhận thấy, khảo nghiệm bên trong Kính Thiên Địa này tuyệt đối không phải giỡn chơi!
Và đó mới chỉ là Tiên Thiên võ giả vượt ải thôi, nếu người đi lên Nham Thạch kiều chính là Võ Thánh, khó khăn cũng sẽ tăng lên tương ứng!
"Vậy chúng ta đi trước thử xem." Tô Trường Không thoáng trầm ngâm một chút, rồi mở miệng nói.
Biết được tin tình báo này nhưng hắn chẳng có chút do dự hay rung động nào cả, cầu đá này chỉ là cửa khảo nghiệm thứ nhất, hắn cũng không cho rằng bản thân không vượt qua được nó.
Nói nữa, phần lớn những người bị kẹt lại ở cửa thứ nhất, đều là Tiên Thiên võ giả bình thường, còn chưa đạt tới Ngũ Khí Tông Sư.
"Ừm, Đao huynh các ngươi cẩn thận." Thương Văn Vũ gật đầu, trong lòng gã cũng hiểu được, với danh tiếng và thực lực của Tô Trường Không, khả năng cao là hắn có thể nhanh chóng xông qua Nham Thạch kiều như những võ giả đỉnh cao đến từ các quốc gia khác, lúc trước kia.
"Đao Vô Phong? Người nọ là Đao Vô Phong? Hắn cũng đến đây sao?"
"Nếu là Đao Vô Phong, khẳng định có thể xông qua Nham Thạch kiều này?"
Có không ít người cũng chú ý tới Tô Trường Không, và trong số ấy, lập tức có người nhận ra thân phận của hắn, khiến cho đám đông bên cạnh thoáng trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Tô Trường Không lại chẳng quan tâm tới bọn họ, chỉ bình thản cất bước đi lên Nham Thạch kiều.
"Quả nhiên... Có một luồng trọng lực." Ngay khi bàn chân đặt lên tầng nham thạch màu đen trải phía trên Nham Thạch kiều, Tô Trường Không liền cảm nhận được một luồng trọng lực đè nghiến mình xuống, nhưng đối với thể phách tiếp cận cấp Võ Thánh của Tô Trường Không, sức nặng này chỉ tương đương với tình huống hắn vừa cõng lên lưng một bọc hành lý nhỏ mà thôi, gần như không gây nên chút ảnh hưởng gì.
Về phần phi hành? Ở phía trên Nham Thạch kiều này chỉ có thể đi bộ, kể cả Võ Thánh đến đây, cũng không bay được, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào đôi chân của mình, tiến lên từng bước một mà thôi.