Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 103: Không Hổ Là Cao Tăng Đắc Đạo!




Mà những tăng nhân kia đều có võ nghệ trong người lại phối hợp ăn ý, chỉ thấy từng cây trường côn hoặc thu hoặc công, liên tiếp va chạm cùng trường đao, phát ra tiếng vang ‘binh binh bàng bàng’.

Hai phương giao chiến, mấy người vây công một mình người áo xám, đánh nhau túi bụi, khiến cho những thứ khác như chiêng trống, bình sứ đều đổ nhào xuống đất!

Đám người vây xem không khỏi lui về phía sau một khoảng cách, ai nấy đều đang xem náo nhiệt.

Một phương là Độ Chân, tồn tại không gì không làm được ở trong mắt bọn họ, một phương còn lại là người áo xám che mặt vừa nhìn đã thấy cực kỳ hung ác.

"Hắn là..."

Mà Tô Trường Không vừa quan sát hai bên giao chiến trên đài, đột nhiên ánh mắt khẽ động.

Đao pháp của người áo xám kia trên đài rất sắc bén nhưng những tăng nhân hắc y kia có ưu thế người đông thế mạnh cộng thêm phối hợp ăn ý, mộc côn trong tay bọn họ một tấc dài một tấc mạnh (chỉ binh khí càng dài càng có ưu thế), lại cực kỳ cứng cỏi, lưỡi dao sắc bén trong tay người áo xám cũng khó có thể chém đứt được.

Hiển nhiên trong một thoáng chốc, người áo xám khó có thể thoát khỏi sự ngăn chặn của bọn họ.

"Cút ngay!"

Chuyện này khiến người áo xám nổi giận, hắn vận chuyển chân khí, trường đao trong tay vang lên âm thanh vù vù, phía trên chợt xuất hiện ánh lửa màu đỏ chớp lóe, tản ra phong mang nóng rực!

"Xuy xuy xuy!"

Dưới trạng thái vận chuyển chân khí toàn lực bùng nổ, chiến lực của người áo xám tăng vọt, trường đao chém liên tiếp, khiến một tăng nhân kinh hô lên tiếng, mộc côn đứt gãy, rơi xuống đất, trên người tăng nhân kia cũng có thêm mấy miệng vết thương, suýt chút nữa đã bị chém thủng bụng!

"Hắn là Nghiêm Tùng..." Tô Trường Không đang ở dưới đài, thấy một màn như vậy, đã khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Tô Trường Không đã được chứng kiến đao pháp và nội công của người áo xám che mặt này, đối phương đúng là Nghiêm Tùng!

Nhưng cũng vì nhận ra đối phương lại khiến Tô Trường Không hơi nghi hoặc khó hiểu.

Dựa theo những hiểu biết của hắn về Nghiêm Tùng, đối phương vốn là người có tính cách cẩn thận, không quá dễ xúc động.

Nhưng lúc này, tựa như Nghiêm Tùng kia đã nổi giận đến đỉnh điểm. Bởi vậy, rõ ràng đang ở ngay dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, đối phương lại dám che mặt xông lên, bất chấp tất cả cũng muốn chém chết lão tăng Độ Chân này.

"Tặc trọc! Để mạng lại!"

Trong lúc Tô Trường Không đang nghi hoặc khó hiểu, Nghiêm Tùng lại lần nữa bùng nổ chân khí, phá tan ngăn trở, dốc sức giết về phía Độ Chân, một đao chém thẳng vào đầu, không chút nương tay!

"Gian ngoan mất linh!"

Chỉ thấy Độ Chân thở dài một tiếng, bàn tay trái trong ống tay áo rộng thùng thình kia vòng một cái, bất chợt ống tay áo cà sa nọ lại trở nên cứng rắn tựa sắt thép, đồng thời bùng phát ra một luồng lực lượng to lớn, khẽ đưa lên ngăn cản.

"Đang!"

Trong tiếng kim loại chát chúa vang lên, Nghiêm Tùng cảm thấy phần hổ khẩu đang nắm đao của mình bị chấn động kịch liệt làm tê rần, gần như không cầm được đao nữa, thậm chí non nửa bên thân thể đã mất đi tri giác!

Thực lực của Độ Chân này thật đáng sợ, ít nhất cũng là Thần Lực cảnh lại có trình độ nội công không tầm thường!

"Không tốt!"

Càng khiến cho con ngươi của Nghiêm Tùng co rút lại chính là, cùng lúc đó bàn tay bên trái của Độ Chân bỗng oanh kích đến như xuyên vân liệt vụ (xé rách mây mù- chỉ hành động quá bất ngờ, khiến người ta không kịp đề phòng), với tình trạng nửa người tê liệt, dù Nghiêm Tùng phản ứng nhanh như thế nào cũng khó có thể tránh thoát được.

"Phanh!"

Một chưởng vững vàng chắc chắn này đánh thẳng vào ngực Nghiêm Tùng, trong miệng Nghiêm Tùng phun ra một ngụm máu lớn, khiến màu sắc của chiếc khăn bịt mặt trở thành càng thêm u ám.

Cả thân hình hắn như cái bao cát bị quẳng ra ngoài một hai trượng, từ trên đài cao ngã xuống, suýt chút nữa đã hôn mê tại chỗ.

"Đi... Đi!"

Nghiêm Tùng cố gắng chống người bò lên, chen vào trong đám người. Những người chung quanh sợ bị dính vào phiền toái, đều vội vàng nhường chỗ, để mặc Nghiêm Tùng chạy về phía Thải Tham trấn.

Độ Chân vừa nhẹ nhàng đánh ra một chưởng đánh cho Nghiêm Tùng trọng thương chạy trốn, lại thở dài một tiếng nói: "Xem ra vị thí chủ này đã hiểu lầm bần tăng điều gì rồi. Hồi nãy bần tăng đã lỡ tay đả thương hắn, cần phải đi theo nhìn xem rồi giúp hắn trị liệu thương tích. Nếu sinh mệnh hắn có nguy hiểm, đó là lỗi của bần tăng! A di đà phật!"

"Đại sư đúng là bậc hiền tăng trách trời thương dân, lấy ơn báo oán!"

Rất nhiều cư dân đều tự cảm thấy bản thân mình không so sánh được với lòng dạ rộng lớn của Độ Chân, vẻ mặt càng thêm nghiêm trang sùng kính.

Rõ ràng là người áo xám bịt mặt kia ra tay tập sát Độ Chân, nhưng Độ Chân chẳng những không tức giận, ngược lại còn lo lắng mình đã ra tay quá nặng, ảnh hưởng đến tánh mạng đối phương!

Không hổ là cao tăng đắc đạo!