Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trường Sinh Hệ Thống

Chương 11: Bá Đao Nhân Truyền Thừa




Chương 11: Bá Đao Nhân Truyền Thừa

Sau đó Nam nói chuyện phiếm với Trương Tam một chút xong ra ngoài mua ít Bồi Huyết Thảo về luyện Bồi Huyết Đan, sau cuộc trò chuyện với Trương Tam, Nam cũng muốn đi tới Vân Tông xem thử cái công pháp đó có cái quái gì nếu được.

Dù sao cũng là bảo vật tông môn, đâu phải muốn đụng là dễ.

Trong khoảng thời gian 5 năm này, Nam tập trung luyện ít đan Nhất phẩm cũng coi là có chút kinh nghiệm. Trong đó Bồi Huyết Đan là thuận tay nhất, dù sao đan dược này dễ bán và không chênh giá nhiều.

Nam ra khỏi tiệm với 10 ký Bồi Huyết Thảo, 1 cân là 1000 Mệnh thạch nên tiêu tốn hết của Nam 10k Mệnh thạch.

10 ký này sẽ luyện ra tầm hơn 10 viên, 1 viên bán 1500 Mệnh thạch, lời 500 Mệnh thạch. Nói chung luyện đan sư kiếm tiền cũng nhàn.

Lời như thế đương nhiên Nam cũng có nhu cầu tiêu thụ, Nam vào cửa hàng để kiếm một cây v·ũ k·hí mới.

Thực sự cây v·ũ k·hí của Nam không có phẩm nào cả, hôm nay gom góp cũng được 10k Mệnh thạch, nên muốn mua một cái.

“Có lẽ mình cũng nên thử với ngành chế tạo v·ũ k·hí”.

Rất nhanh Nam cầm trên tay một thanh đao giống như katana vậy, dù sao tạo hình cũng oke nên lấy.

- Hửm? Hòa thượng?

Người hòa thượng này trên tay cũng có một cái bát đồng, người này đang đi chầm chậm trên đường hành khuất.

Cảnh này không phải lần đầu tiên Nam nhìn thấy, giáo phái Phật Giáo ở đây cũng khá giống ở kiếp trước mà Nam biết.

Cũng được phân chia ra Nam Tông và Bắc Tông.

Nam Tông có thể ăn mặn, với điều kiện người cho, cho gì ăn nấy trừ thịt chó, thịt người, thịt beo,..(Mình nhớ nhiêu đó thôi, hình như 7 con vật lận). Kèm theo đó là con vật người hòa thượng phải không thấy, không nghe con vật đo b·ị s·át h·ại.

Bắc Tông thì ăn thuần chay.

Nam mua ít bánh bao bỏ vào bát đồng.

- A di đà phật, cảm ơn thí chủ.

- Nam mô a di đà phật.

Nam cũng hành lễ mà đi, đối với tôn giáo thì Nam không kì thị, dù sao giáo lý của mỗi giáo đều muốn khiến mọi sinh vật tốt hơn.

Theo hắn biết có 2 đạo chính tồn tại ở đây là Mẫu Giáo và Phật Giáo, Phật Giáo thì có tông đồ rõ ràng hơn, còn Mẫu Giáo thì nó tồn tại ở dân gian từ ngõ đến văn hóa sinh hoạt, cúng bái của mỗi người.

Đêm đến, quả nhiên như hệ thống nói. Trong thành phát ra chuông báo động, những ai muốn săn Quỷ thì ra đó kiếm Quỷ thạch để kiếm tài nguyên tu luyện, nhưng công việc thủ thành chính vẫn là Thành Chủ.

Nam thì đang luyện đan không màn thế sự, sau 3 giờ đồng hồ thì 10 viên đan dược cũng ra lò.

Chịu thôi, tài chính hạn hẹp. Có thể hồi sáng mua một cây đao 10k Mệnh thạch cũng không tiếc, tiền thời gian có thể kiếm nhưng phòng thân phải cần đồ tốt, với lại lợi dụng điều này mà ra nhiều đan dược thì sẽ khiến bị chú ý.

Sáng hôm sau Nam đi đường thì thấy có rất nhiều người b·ị t·hương, Nam ra bán đan dược cho hiệu thuốc rồi đi về.



Do tình hình cần đan dược nên bán được giá hơn 200, đương nhiên cũng giữ hai viên để phòng thân, Nam vui vẻ cầm Mệnh thạch ra về. Không biết do tình hình hay tiểu thuyết nói quá lên không, cứ cựa cái là c·ướp b·óc trong thành hay là gì đó.

Ở mỗi thành đều đó quy định chặt chẽ về vấn đề này, nếu phát hiện thì chém ngay tại chỗ. Sở dĩ như vậy là vấn đề thông thương giữa các thành và Mệnh Sư.

Muốn thành phồn vinh đương nhiên không thể thiếu Mệnh Sư, muốn Mệnh Sư có đến để lập nghiệp thì phải trị an tốt. Từ đó thu hút nhiều Mệnh Sư buôn bán, từ đó mà thu thuế.

Chứ không phải dựa hơi người này c·ướp b·óc các kiểu, Thành Chủ là người mạnh nhất, vả cho nát người.

Trường hợp này lâu lâu cũng sẽ có nhưng không nhiều.

Đi qua khu chợ thì tấp nập hơn hẳn, mặt hàng đan dược với phù là cái được bán chạy nhất, các thế thực không ngừng ra hàng, đó cũng là lí do Nam không dám mở tiệm riêng.

Dù sao ngoan ngoãn bán cho chỗ thu mua, vừa an toàn vừa không có rắc rối vẫn là tốt nhất.

Với lại đan dược bán đã có tính thuế vào rồi, muốn mở sập hàng thì hàng tháng đóng thuế tính này kia thì mệt lắm.

Thú thật hắn không có thích hợp với công việc kinh doanh.

Nam đi ngang qua thì một hàng sách thì hệ thống lên tiếng.

[Phát hiện năng lượng dị thường]

[Phát động nhiệm vụ, điều tra năng lượng đó và lấy đồ từ đó

Thưởng: Thần Thông: Bá Đao Trảm

Xác nhận/Hủy bỏ?]

Nam nhìn hệ thống thì phát hiện nó cũng chỉ màu tím, nên hắn cũng nhìn xem. Màu cam hay đỏ thì hắn từ chối ngay, nhưng màu tím thì mức độ nguy hiểm chỉ trung bình nên có thể xem xét.

Bá Đao Công

Phẩm chất: Nhất phẩm

Ghi chú: Bên trong có một bản đồ kho báu dẫn đến truyền thừa hoàn chỉnh của Bá Đao Nhân

“...”

“Truyền thừa thì chắc chắn có nguy hiểm, hệ thống lại đưa ra nhiệm vụ, không đi”

Nam suy nghĩ xong tính đi thì nghỉ tới chuyện khác, Nam quay lại hỏi người bán hàng.

- Quyển này giá bao nhiêu?

- Dạ, chỉ 1000 Mệnh thạch thôi.



- Nè, cầm lấy.

Nam cầm lấy Bá Đao Công này rồi bỏ vào túi đồ hệ thống rồi đi.

Về đến nhà, Trương Tam thì vẫn ngồi đọc sách rất ra dáng công tử.

Nam cũng không hiểu sao bên Ngự Thú Môn không diệt cỏ tận gốc mà lại để một người còn sống, có sở thích gì chăng?

- Hé’s lô’s baybi’s.

- ? Ông nói cái vẹo gì thế.

- Không có gì.

Nam ngồi xuống bàn ghế đã rồi nói:

- Hôm qua tui suy nghĩ lời ông nói, bọn Ngự Thú Môn chẳng lẽ nhân từ để một người sống?

Nghe thế Trương Tam gấp sách lại và nói:

- Tôi cũng không hẳn là gây chuyện với Ngự Thú Môn, mà gây chuyện với một đứa cháu của một trưởng lão trong tông môn thôi, hắn muốn để tôi sống để tôi thấy dằn vặt bản thân.

Nói xong Trương Tam thở dài một tiếng, rồi Nam cũng đáp:

- Tui đã nhiều chuyện rồi thì cũng muốn thử xem, ông gây gỗ gì với hắn thế.

- Hồng Nhan Họa Thủy, ông biết câu này chứ.

Nam ba chấm một chút rồi cũng nói:

- À, tôi đại khái hiểu câu chuyện như thế nào rồi.

Trương Tam chỉ cười mà không nói, nói chung Trương Tam cũng coi Nam như bạn thân chí cốt mặc dù là hàng xóm có 5 năm, nhưng mà con người của Nam sống cũng có tình nghĩa, để tiết kiệm tiền nhiều người chỉ mua dược liệu tới cho Nam luyện một chút Bồi Huyết Đan, cái quan trọng là Nam không lấy tiền.

Anh em vui vẻ sống chung là được, không riêng gì Trương Tam quý mà xung quanh đây ai cũng quý Nam.

- Bởi vậy, từ lúc tu luyện đến giờ tui không muốn liên quan gì đến gái hết.

- Haha, ông có bi kịch gì với gái sao. Tôi có rồi nên cũng là một bài học, bị lợi dụng rồi diệt tộc. Nói chung lúc đó tôi không muốn sống nữa, nhưng mà vì muốn báo thù mà bắt đầu ma luyện nhưng tư chất có hạn, nên đành chịu.

- Chia buồn cùng ông, nói chung cái đó của con gái nó chua lắm. Muốn ăn được không biết mình là gà hay là thóc, biết bao vụ anh em sương máu cũng thua cái đó. Vì ~ đổ bát canh chua, anh em xương máu cũng thua cái ~.

- Haha, hay cho câu thơ. Đúng quá đúng, tôi mời ông một ly.

- Ly trà mà làm như rượu ông nội.

- Trà thì trà, đâu phải nhất thiết là rượu.

Sau đó Trương Tam rót cho Nam một ly trà, Nam cũng tiếp nhận.



Nói chuyện một hồi Nam cũng nên nói đến mục đích chính của mình, dù sao Bá Đao Công này là cũng muốn cho Trương Tam, coi như cơ duyên. Có báo thù được hay không là phải nhìn xem ý trời.

- Ông có muốn báo thù không?

- Muốn, nhưng mà tôi có gì đâu mà báo.

Ngự Thú Môn, trưởng lão cũng đã Tứ Mệnh rồi, với Nhị Mệnh như Trương Tam thì tìm đường c·hết.

Nam lấy cuốn sách ra trước mặt Trương Tam, Nam có đeo một Nhẫn Không Gian nên có thể làm thao tác này được, coi như fake move.

- Bá Đao Công?

Trương nhìn một chút rồi nhíu mày nói, Nam không nói mà đưa cho Trương Tam đọc, sau một lúc thì mới lên tiếng:

- Ba Đao Nhân người này cũng quá bá đạo đi? Vì báo thù mà chống lại Mệnh Trời cải cách Mệnh Cách, lại một phương pháp cải Mệnh? Không không nếu nó có tác dụng như thế thì công pháp này phải nhất lên một trận sống gió.

Đọc kĩ hơn thì Trương Tam phát hiện, công pháp này thuộc loại Nhất phẩm, trang trước chỉ là nói lịch sử của người sáng tạo ra đao pháp này, nhưng mà với người có học thức Trương Tam đương nhiên cũng phải hỏi lại cho chắc.

- Nó có điều gì bí mật sao?

- Ông nhìn xem.

Nam bỗng nhiêm cầm lại và đốt công pháp, nhìn hành động của Nam, Trương Tam không nói gì.

Công pháp bị đốt cháy, nhưng lại lộ ra một cái bản đồ, trên đó chỉ thẳng ở khu vực gần nơi gọi là Bạch Cốt Sơn, nơi này trắng như tro cốt như được trên như vậy.

- Cái này?

- Đây là truyền thừa mà tôi có, nhưng mà tôi không dám đi, ông biết mà, tui rất s·ợ c·hết nên không bao giờ tranh với đời, chuyện gì bỏ qua được thì cứ bỏ qua, nên tui mới đưa nó cho ông coi như nó không bị uổng phí.

Nghĩ một chút rồi Nam nói tiếp:

- Ông không đi thì cứ mà giữ, tôi cũng không cần vì cả đời này tôi không dùng đến, coi như tôi tặng ông.

- Cảm ơn, một ngày nào đó tui sẽ thử. Nếu như một ngày nào đó tui báo thù được thì tui không quên ơn của ông đâu.

Nói xong Trương Tam cất vào Nhẫn Không Gian, một phút sau thì có người tới.

Có hai người, cũng là hàng xóm thường hay nhậu chung.

Nhưng mà thấy có hai người Nam với Trương Tam nhíu mày.

Thường thường có ba người đi chung, mà giờ lại con hai người mà con b·ị t·hương nữa.

- Thằng Tứ đâu?

Nghe Trương Tam nói, Huy và Trường cũng đành lắc đầu.

Thấy hành động của hai người, đã biết thằng Tứ có chuyện không lành vào đêm qua.