Trưởng Công Chúa

Chương 86: Lạt mềm buộc chặt 2




Lý Dung vẫn mãi canh cánh chuyện đền tiền, trong vô ý thức lại ôm lấy trán.

Nàng liếc nhìn Bùi Văn Tuyên một cái lại quay đầu đi, không biết vì sao, nàng bỗng thấy có chút ủy khuất.

Bùi Văn Tuyên giả vờ như thể chẳng biết gì, chỉ cúi đầu xem sổ con trong tay, không nói một lời.

Hai người đều giữ im lặng trong suốt quãng đường về phủ. Lý Dung vừa nhảy xuống xe liền thấy Thượng Quan Nhã đang đứng chờ trước cổng. Thượng Quan Nhã nhìn thấy Lý Dung, kinh ngạc hỏi, "Điện hạ, trán Người bị sao vậy ạ?"

Lý Dung nghe vậy liền quay đầu, liếc nhìn Bùi Văn Tuyên đứng phía sau.

Một người hời hợt như Thượng Quan Nhã còn phát hiện được, Bùi Văn Tuyên quả nhiên bị mù rồi.

"Không có gì, vào trong rồi nói sau. Ngươi có nghe ngóng được tin tức gì không?"

Lý Dung thôi không nhìn Bùi Văn Tuyên nữa và dẫn Thượng Quan Nhã vào phủ. Bùi Văn Tuyên nhìn hai người đi về phía thư phòng, sau hồi lâu đứng ở đình viện, hắn quay đầu ra lệnh cho người hầu, "Đi lấy Ngọc cơ cao và băng gạc đến cho ta"

Lý Dung và Thượng Quan Nhã vừa vào phòng, Thượng Quan Nhã đã lập tức nói, "Ta nghe bảo mẹ của Trần Quảng hôm nay đập đầu tự vẫn, chết ngay trên điện?"

"Ừm", Lý Dung ngồi xuống, tỉ mỉ kể lại một lần, "Sáng nay Tạ Lan Thanh có đến dọ thám tình hình với ta, sau đó lúc thượng triều, chúng lại mang Trần Vương thị lên. Trần Vương thị một hai nói rằng chúng ta tra tấn bức cung Trần Quảng, còn nói bà ta chưa từng làm ra việc hành thích, muốn dùng cái chết chứng minh sự trong sạch, cứ thế đập đầu xuống sàn tự sát"

"Bà ta dữ dội thật!", Thượng Quan Nhã cảm khái ngồi xuống đối diện Lý Dung, "Là Tần Chân Chân truyền cảm hứng cho chúng đi? Người dùng việc Tần Chân Chân đâm đầu tự sát ngay trước cổng phủ để buộc chúng phúc thẩm vụ án Tần gia. Hiện tại bọn chúng cũng muốn dùng Trần Vương thị để buộc vụ án này phải kết thúc. Điện hạ...", Thượng Quan Nhã dựa vào lưng ghế, "Vụ án này vẫn do chúng ta phụ trách sao?"

"Ngươi nghĩ trán ta vì sao lại u lên thế này hả?"

Lý Dung trừng mắt nhìn Thượng Quan Nhã, tiếp theo mới nói, "Phụ hoàng đã hứa với ta, vụ án này sẽ về tay Bùi Văn Tuyên"

Thượng Quan Nhã khẽ gật đầu, sắc mặt có phần dịu xuống, khi nàng đang chuẩn bị nói gì đó bỗng nhiên có người gõ cửa. Lý Dung nói một tiếng, "Vào đi", liền thấy Bùi Văn Tuyên tay cầm thuốc mỡ và băng vải, ung dung bước vào.

Hắn mỉm cười, hành lễ với Thượng Quan Nhã. Lý Dung có chút khó hiểu hỏi, "Chàng đến đây làm gì?"

"Cũng không có gì quan trọng", Bùi Văn Tuyên bước đến cạnh nàng, bình thản cười nói, "Ta đến chỉ để thoa thuốc giúp Điện hạ thôi. Hai người cứ tiếp tục bàn chuyện đi, không cần để ý đến ta"

Dứt lời, Bùi Văn Tuyên đã nâng cằm Lý Dung lên, dùng tay thoa thuốc mỡ lên trán nàng. Tiếp đến, khi hai người ở đây còn chưa kịp có phản ứng gì, hắn đã bắt đầu quấn băng gạc. Sau khi quấn khá nhiều vòng, cuối cùng hắn cột gút thành một con bướm cực to, như thể thứ ném vào trán nàng không phải cuốn sổ con mà là nghiên mực và nàng cũng không phải đơn giản bị trầy da mà là bị đâm thủng một lỗ chảy đầy máu.

Làm xong đâu vào đấy, hắn cũng không nhiều lời, thu dọn tuýp thuốc và những thứ còn lại xong liền bước ra ngoài. Trước khi đi hắn còn không quên đóng cửa lại giúp Lý Dung. Đợi sau khi hắn đã rời khỏi, Thượng Quan Nhã mới tự lẩm bẩm nói, "Hắn bị cái gì vậy trời, quái gở chết đi được?"

"Có lẽ là vì ta còn chưa đền tiền cho ấy mà"

Lý Dung hồi thần, mang theo nơ con bướm trên trán, nàng tiếp tục nói, "Không cần để ý đến hắn, tiếp tục nói chuyện ban nãy đi. Hiện tại vụ án do Bùi Văn Tuyên lo liệu, như vậy chúng ta có thể yên tâm. Nhưng ta lại thấy, chuyện Trần Vương thị e rằng sẽ không kết thúc đơn giản như vậy"

"Vậy Điện hạ định làm thế nào ạ?"

Thượng Quan Nhã lập tức hỏi, Lý Dung suy nghĩ một chốc mới trầm giọng đáp, "Đêm nay hãy thả Lận Phi Bạch đi đi"

"Đêm nay sao?", Thượng Quan Nhã kinh ngạc hỏi lại, nàng suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp, "Điện hạ, hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm, Người còn muốn để Lận Phi Bạch đi ám sát Tạ Lan Thanh, như vậy quá mạo hiểm"

"Không sao", Lý Dung bình tĩnh nói, "Ngươi hãy lén thả gã đi, cũng nhắc gã phải nhớ rõ giao ước giữa ta và gã"

"Điện hạ..."

"Cứ làm theo những gì ta bảo đi, ngươi yên tâm...", Lý Dung nâng mắt, "Ta tự có tính toán"

Thượng Quan Nhã nhìn thái độ của Lý Dung, sau một chốc do dự mới cung kính nói, "Vâng"

"Còn một việc nữa...", Thượng Quan Nhã thấy chuyện Trần Vương thị đã bàn xong, không kiềm được nói sang chuyện khác, "Đêm qua Thần phi đến cung Minh Lạc"

Lý Dung nghe vậy hơi dừng lại, sau đó mới đáp một tiếng, "Ta biết rồi"

"Điện hạ...", Thượng Quan Nhã có vài phần bất an nói, "Hay chúng ta cứ từ từ thôi, nếu làm căng quá, e rằng sẽ có rất nhiều người trong thế gia quay sang đầu quân cho phe Túc Vương"

Nghe vậy, Lý Dung chợt bật cười.

"A Nhã, ngươi biết vì sao Phụ hoàng lại sủng ái Nhu phi không?"

Thượng Quan Nhã không đáp, Lý Dung khảy nắp tách trà, "Ông ấy cho bà ta vinh sủng cùng tình yêu vô điều kiện. Ai cũng nói ông ấy cực kì sủng Nhu phi, Nhu phi là yêu cơ họa quốc. Nhưng ngươi nghĩ xem, nếu ông ấy thật sự quan tâm Nhu phi đến vậy, sao có thể để bà ta gánh chịu cái danh kia chứ?"

"Ý của Điện hạ là, thứ Bệ hạ yêu thương không phải bản thân Nhu phi mà là thứ gì đó do Nhu phi đại biểu?"

"Việc sủng ái Nhu phi là thủ đoạn để khống chế mẫu hậu"

Thanh âm Lý Dung nhàn nhạt, "Chỉ cần ngày nào bà ta còn giá trị lợi dụng, bất luận bà ta có phạm phải sai lầm gì hay Túc Vương có mắc phải tội danh lớn bao nhiêu, phụ vương đều sẽ không bỏ mặc bọn họ. Nếu một ngày ông ấy làm thế, tức chỉ có một lý do duy nhất"

Lý Dung nâng mắt, nhìn về phía Thượng Quan Nhã, ý cười đầy sâu xa, "Bọn họ đã không còn giá trị gì nữa"

Thượng Quan Nhã không nói gì, nàng nhìn Lý Dung, sau hồi lâu, nàng xụ mặt đưa tay chỉ về phía nơ con bướm trên đầu Lý Dung, "Điện hạ, Người làm ơn nghiêm túc xử lý vết thương trước đi được không? Nếu không, dùng bộ dáng này nói với ta những lời trên, ta sợ ta sẽ phì cười mất. Như vậy sẽ có vẻ không tôn trọng Người"

Lý Dung sắc mặt khẽ biến, sau đó quát nhỏ một tiếng, "Mau cút đi làm việc đi"

Thượng Quan Nhã phì cười thành tiếng, nàng đứng dậy, nâng tay hành lễ, "Điện hạ, vậy ta xin về trước để thả chuột ra khỏi lồng, Người hãy nghỉ ngơi cho khoẻ nhé"

Lý Dung khẽ gật đầu, Thượng Quan Nhã bước ra ngoài. Nhưng vừa đi được hai bước, đột nhiên nhớ đến điều gì, nàng lại duỗi nửa người trên về sau, nhìn Lý Dung ngồi trong phòng, híp mắt cười nói, "Mà Người bị ném u đầu lại không thấy tức giận sao? Có cần ta thay Người hả giận một phen không?"

"Loại việc nhỏ này không cần ngươi nhúng tay"

Lý Dung phất tay, "Mau đi nhanh đi"

Thượng Quan Nhã khẽ cười, "Vậy ta đi nha"

Nói xong, Thượng Quan Nhã liền đứng thẳng người, biến mất sau cửa. Lý Dung suy nghĩ phút chốc, nâng tay xoa trán, lại nhìn sang Tĩnh Lan hỏi, "Đầu ta hiện tại thật sự rất xấu?"

"Hay để nô tỳ mang gương đến cho Người xem?"

Tĩnh Lan lưỡng lự lên tiếng, Lý Dung sau một chốc do dự lại phất tay nói, "Thôi, cũng không phải chuyện gì to tát"

Nói xong, Lý Dung đứng dậy, ra lệnh cho Tĩnh Lan, "Đến phòng thu chi, hỏi thăm xem Phò mã mua chỗ hoa thược dược kia tốn bao nhiêu tiền, sau đó lấy tiền trả lại cho chàng, ta đi ngủ một chút"

"Điện hạ...", Tĩnh Lan khẽ liếc nhìn Lý Dung, nhỏ giọng nói, "Về chuyện này, hay là Người đừng nghĩ đến nó nữa"

Lý Dung thân hình hơi khựng lại, nâng mắt hỏi, "Sao ngươi lại nói vậy?"

"Về chỗ hoa kia, nô tỳ đã đi hỏi thăm rồi, phí tốn bằng chi tiêu của phủ Công chúa tận nửa năm đấy ạ! Hiện tại phòng thu chi không thể ngay lập tức chi ra nhiều tiền đến thế"

Nghe vậy, Lý Dung suýt chút nữa ngất xỉu.

Từ khi trọng sinh đến nay, về chuyện tiền nong, nàng vẫn luôn tiết kiệm, chắt chiu để có thể dư ra chút bạc, phát triển thế lực của bản thân.

Nuôi ám vệ, nuôi tổ chức tình báo, nuôi nhân mạch chốn quan trường, hiện tại còn phải gánh thêm Đốc tra ti, cái nào mà chẳng cần tiền? Bùi Văn Tuyên vừa vung tay liền tương đương với chi tiêu nửa năm của phủ Công chúa, biết được sự thật này, cảm xúc lãng mạn ngọt ngào gì đó đều tan biến, nàng chỉ thấy tức đến độ muốn lập tức đi mắng chửi hắn một trận.

Nhưng vừa nhấc chân, nàng lại nhớ đến một chuyện, vội vã hỏi, "Khoản tiền này là do ai ra?"

"Điện hạ xin Người yên tâm đi ạ", Tĩnh Lan nhìn thấu suy nghĩ của Lý Dung, lập tức đáp, "Đây là tiền riêng của Phò mã, không hề đụng đến tiền của Người"

Thật may, hắn vẫn còn một chút lương tri, không dùng tiền của nàng để theo đuổi nàng.

Lửa giận của Lý Dung dần dịu xuống, nhưng rất nhanh, nàng lại ý thức được một vấn đề.

Không dùng tiền của nàng, mà nàng lại đền không nổi, vậy thì Bùi Văn Tuyên không muốn gặp nàng cũng là chuyện bình thường.

Sự thịnh nộ rất nhanh chuyển sang chột dạ, mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt. Tĩnh Lan nhìn nàng hồi lâu mới dè dặt nói, "Điện hạ, giữa phu thê với nhau cũng không cần rạch ròi đến vậy đâu ạ! Nếu Người trả lại tiền cho Phò mã chưa biết chừng còn khiến ngài ấy tức giận. Theo nô tỳ, chi bằng Người cứ đối xử với Phò mã tốt hơn một chút, tính tình ngài ấy vốn rất tốt, Người chỉ cần nói vài câu dễ nghe, nhún nhường một chút, nói không chừng Phò mã sẽ thấy vui thì sao?"

"Nhún nhường, ta còn phải nhún nhường đến thế nào nữa?"

Lý Dung cười lạnh, "Ta như vậy còn chửa đủ nhường chàng sao?"

"Điện hạ...", Tĩnh Lan có chút bất đắc dĩ nói, "Phò mã vẫn còn ngủ ở thư phòng, Người gọi thế này là nhường ạ?"

"Thế thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ bảo ta dùng kiệu tám người nâng mà nâng chàng về?"

Lý Dung bỗng dưng nổi nóng, nàng đi đến giường nhỏ bên cạnh, nằm vật xuống. Tĩnh Lan vội vã đến đắp chăn cho nàng, dịu dàng khuyên, "Người chỉ cần nghiêm túc nói chuyện với Phò mã là được mà"

"Có gì đáng để nói chứ", Lý Dung nhắm mắt lại, "Ta cũng chẳng đền nổi tiền cho chàng, trong lòng chàng đang khó chịu, ta hà tất tự tìm quả đắng? Hôm nay ta bị ủy khuất, chàng chẳng thèm an ủi ta; thấy ta bị thương, cũng vờ nhừ không thấy, còn cố ý băng bó cho ta xấu xí như vậy, từ đó có thể đoán được tâm tư hiện tại của chàng. Ta chẳng ngu dại gì đến tìm chàng để tự rước lấy nhục nhã đâu"

Nghe Lý Dung nói vậy, Tĩnh Lan cũng không nói gì. Không biết vì sao, Tĩnh Lan lại nghe ra được vài phần ủy khuất trong câu chữ của Lý Dung. Nhưng sau đó nàng lại nghĩ, Lý Dung chẳng phải một người yếu ớt, chắc chắn không đến mức để tâm chút chuyện nhỏ thế này.

Nàng khuyên không được chỉ đành thở dài nói, "Điện hạ nghỉ ngơi đi ạ"

Lý Dung đáp một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đợi sau khi Tĩnh Lan ra ngoài, nội tâm Lý Dung cực kì phiền muộn. Nàng ngồi dậy, rút quyển sách mà ngày thường Bùi Văn Tuyên thích xem nhất đặt gần đó ném đi, mới ngã đầu đi ngủ.

Bị lăn lộn hơn nửa ngày lại không có chuyện nào thuận lợi, phiền chết đi được.

Nàng mơ mơ màng màng thiếp đi, một giấc ngủ thẳng đến buổi tối. Khi nàng ngồi dậy lại nghe báo Bùi Văn Tuyên còn đang ở công sở, chưa về phủ.

Nàng một mình dùng cơm, lại về thư phòng xử lý chuyện ở Đốc tra ti. Chẳng bao lâu sau, Tĩnh Lan ôm một chồng cuộn giấy nhỏ bước vào, cung kính đặt trước mặt Lý Dung, "Điện hạ, đây là tình báo được gửi đến hôm nay"

Mỗi ngày, mạng lưới tình báo mà Lý Dung nuôi dưỡng sẽ tổng hợp tất cả những chuyện lớn nhỏ có giá trị trong kinh thành và gửi đến cho nàng. Lý Dung đáp một tiếng, bắt đầu mở ra xem.

Chuyện Lý Minh hôm qua đến chỗ Nhu phi và phạt Hoa Lạc, sáng nay nàng đã biết, cho nên khi nhìn thấy cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng lúc mở cuộn giấy tiếp theo ra, nàng lại nhìn thấy tin, "Công chúa Hoa Lạc dùng bữa với Hoàng đế, vì trên tóc cài trâm bạch ngọc lan nên bị giáo huấn, Công chúa khi quân, Hoàng đế vì giận dữ đã tát nàng"

Lý Dung nhìn tờ giấy này, không khỏi có chút ngẩn người. Hoa Lạc là nữ nhi của Nhu phi, lại có tính gió chiều nào theo chiều ấy, quen được nuông chiều. Vậy tại sao chỉ vì một cây trâm nàng ta lại bị Lý Minh đánh chứ?

Lý Dung vội vàng đọc hết tin báo một lượt, cũng không tìm được lý do Hoa Lạc bị đánh. Nàng suy nghĩ một chốc, sau đó xem lại hành trình của Lý Minh lần nữa. Lúc này nàng mới phát hiện, trước khi Lý Minh dùng bữa tối, ông từng triệu kiến Bùi Văn Tuyên.

Lý Minh gặp Bùi Văn Tuyên, sau đó gặp Hoa Lạc, tiếp đến lại răn dạy Hoa Lạc. Lý Dung suy nghĩ một chốc không khỏi có suy đoán, phải chăng Bùi Văn Tuyên đã làm gì đó?

Từ trước đến này Bùi Văn Tuyên đều không quan tâm đến chuyện chốn hậu cung, tại sao hôm nay lại nhúng tay vào chuyện của Hoa Lạc?

Vừa nghĩ đến vấn đề trên, không biết vì sao, nội tâm Lý Dung đột nhiên có chút hoảng loạn khó nói thành lời. Mà loại hoảng loạn này lại không phải là cảm giác khiến người khác khó chịu, ngược lại còn là loại vui sướng không thể diễn tả hết. Cảm giác vừa thấp thỏm vừa vui sướng này khiến nàng thấy xấu hổ, nhất thời cảm thấy những tờ giấy kia như đang thiêu đốt mình, nhưng nàng vẫn phải giả vờ như thể không có việc gì, bình tĩnh xem hết.

Nàng có chút muốn đi hỏi Bùi Văn Tuyên xem mọi chuyện là thế nào, nhưng lại có vài phần ngượng ngùng, cho nên dứt khoát giả vờ không biết, tiếp tục làm chính sự.

Nàng ngồi chịu đựng đến tận lúc Bùi Văn Tuyên trở về. Bùi Văn Tuyên vừa về đến phủ, Tĩnh Mai đã chạy đến, vui vẻ nói với Lý Dung, "Điện hạ, Phò mã về rồi"

Lý Dung mặt không đổi sắc, tiếp tục nhìn sổ con nói, "Về thì về thôi, kêu la ầm ĩ như thế làm gì?"

"Điện hạ...", Tĩnh Mai quỳ xuống trước mặt Lý Dung, "Người không đi gặp ngài ấy sao?"

"Chàng không đến bái kiến ta thì thôi, còn bảo ta đi gặp chàng?"

Lý Dung trào phúng nói, "Có uy quá nhỉ?"

Tĩnh Mai và Tĩnh Lan liếc nhìn nhau, Lý Dung cúi đầu nói tiếp, "Các ngươi lui xuống đi, ta chốc nữa sẽ đi ngủ"

Bùi Văn Tuyên vì trở về khá muộn nên cũng không đến bái kiến Lý Dung. Lý Dung rửa mặt xong cũng tắt đèn đi ngủ.

Dù đã đi nghỉ, trong lòng Lý Dung vẫn mãi đắn đo chuyện của Bùi Văn Tuyên.

Không trả nổi tiền thược dược, là nàng thiếu Bùi Văn Tuyên.

Hiện nay Bùi Văn Tuyên lại giúp nàng. Tuy cũng không nhất định là hắn, nhưng việc hắn ra tay giúp nàng có xác suất cực cao, do đó nàng lại nợ hắn lần nữa.

Tuy sống với nhau nhiều năm như vậy, nhưng từ trước đến nay nàng chưa chịu thua hắn bao giờ, tính ra thì những lúc nàng tùy hứng, kiêu căng khá nhiều, mà Bùi Văn Tuyên lại luôn nhẫn nhịn. Hiện tại có thể nói hắn không nhịn nổi nữa mới chia phòng với nàng.

Song dù đã chia phòng, vì bất mãn mà làm ra những hành động phản kháng,hắn vẫn nhớ đến nàng, không để bất kì ai khi dễ nàng dù chỉ là một chút.

Hay là nàng nhường nhịn một lần, đến khuyên hắn quay về? Trước cứ gác chuyện tiền nong sang một bên, nàng sẽ lấy một thứ khác để trao đổi.

Lý Dung thầm nghĩ, ý nghĩ này vừa lóe lên nàng lập tức có chút không không kiềm được muốn làm ngay. Nhưng tưởng tượng đến cảnh mình chủ động đi tìm hắn giảng hỏa bị ai đó nhìn thấy, lại cảm thấy thật mất thể diện.

Nàng trằn trọc, lăn qua lộn lại trên giường, trái lo phải nghĩ, đến tận nửa đêm, khi thật sự ngủ không được, Lý Dung cuối cùng mới quyết định đứng dậy. Nàng lặng lẽ đi đến cửa sổ, đẩy ra một khe hở nhỏ, khi thấy bên ngoài không có ai, nàng rón rén mở rộng cửa hơn, sau đó mon men chạy đến thư phòng của Bùi Văn Tuyên.

Đến khi đến bên ngoài thư phòng, nàng quan sát xung quanh một vòng, thấy trước cửa thư phòng Bùi Văn Tuyên chỉ có hai người đang canh gác, còn đang gà gật, nàng liền vòng ra phía sau, đến cạnh cửa sổ.

Hiện tại là ban đêm, vì trong phòng có đốt một chậu than nên Bùi Văn Tuyên mở cửa sổ thông gió, Lý Dung nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, leo vào phòng.

Bên trong một mảng đen kịt, dựa theo kí ức, Lý Dung cẩn thận đi về phía giường nhỏ. Nhưng chưa đi được hai bước, tay áo nàng vô ý quẹt qua làm ngã mấy quyển sách. Nàng nhanh tay bắt lấy, cũng không biết có đánh thức Bùi Văn Tuyên không.

Nàng cầm sách đứng im trong chốc lát, khi thấy không có động tĩnh gì, mới thở phào một hơi, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này nàng đã thích ứng với ánh sáng trong phòng, đại khái có thể nhìn thấy vị trí của Bùi Văn Tuyên. Nàng chẳng khác gì một chú mèo, rón rén đến cạnh mép giường Bùi Văn Tuyên, nhưng khi còn chưa kịp nghĩ xem mình nên làm gì, người trên giường đột nhiên duỗi tay kéo một cái, khiến cả người nàng nằm gọn trong ổ chăn.

Ấm áp bất chợt ập đến, Bùi Văn Tuyên một tay che lại miệng nàng, một tay lại ôm lấy eo nàng. Hai chân hắn gác trên người nàng, ôm cả người nàng vào lòng.

Lý Dung tim đập như sấm, lại nghe Bùi Văn Tuyên kề sát vào tai mình, nhẹ giọng nói, "Công chúa ban đêm đến tận giường của vi thần là có việc gì cần sao?"

Nói rồi, Bùi Văn Tuyên lại dựa sát hơn một chút, đôi môi cơ hồ muốn chạm vào vành tai nàng. Giọng hắn mang theo vài phần ý cười, đôi môi mỏng cứ thế đóng rồi lại mở, như có như không lướt qua vành tai nàng. Âm thanh trong trẻo ngày thường hiện lại mang theo vài phần trầm khàn, như tiếng đá quý xẹt qua tơ lụa Vân Cẩm, tạo nên giọng nói chẳng khác gì những tiếng ma sát đầy hoa lệ, "Vì nhớ ta sao?"