Lúc Bùi Văn Tuyên còn đang trầm mặc tự hỏi nên trả lời thế nào thì cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của một nam nhân lớn tuổi, "Điện hạ"
Hai người cùng quay đầu nhìn sang, Tạ Lan Thanh bắt đầu bước đến gần.
Bùi Văn Tuyên và Lý Dung cực nhanh trao đổi ánh mắt, đồng thời nhìn thấy vài phần kinh ngạc trong mắt đối phương. Tạ Lan Thanh bước đến trước mặt họ, hành lễ với Lý Dung, "Điện hạ!"
"Tạ thượng thư", Lý Dung khẽ gật đầu xem như đáp lại, sau đó nàng mỉm cười hỏi, "Bình thường Tạ thượng thư chưa bao giờ bắt chuyện với Bổn cung, sao hôm nay lại chủ động vấn an vậy?"
Những lời này của nàng thật sự không chút nể nang, đặc biệt đối phương còn là người nắm giữ chức Hình bộ thượng thư và ngồi vững vị trí trọng yếu kia rất nhiều năm như Tạ Lan Thanh, trường hợp thế này càng là chuyện hiếm thấy.
Nhưng Tạ Lan Thanh lại không chút biến sắc, ông ta bình tĩnh nói, "Nghe bảo hôm qua Điện hạ bị ám sát, lão thần vô cùng lo lắng, lại sợ Điện hạ còn trẻ người non dạ, không có kinh nghiệm phá án nên mới cố tình đến hỏi một chút, xem Người có cần Hình bộ hỗ trợ không"
"Những kẻ đó ta đã bắt được hết, cũng tra khảo gần xong rồi", Lý Dung nhìn vào mắt Tạ Lan Thanh, "Không cần Tạ đại nhân phải nhọc lòng"
"Vậy Điện hạ đã tra được ai là kẻ chủ mưu chưa?"
Câu hỏi trên của Tạ Lan Thanh có chút trực tiếp. Lý Dung khoanh tay trước ngực, chỉ nhìn Tạ Lan Thanh cười không nói, Tạ Lan Thanh nhíu mày, "Vì sao Điện hạ không trả lời thần?"
"Vậy vì sao Tạ đại nhân lại hỏi như thế?", lúc này Bùi Văn Tuyên đột nhiên chen ngang. Tạ Lan Thanh nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, liền thấy Bùi Văn Tuyên cười như không cười nói, "Trừ khi Tạ đại nhân đang lo lắng chuyện gì đó nên mới cố ý đến đây để xác nhận với Điện hạ?"
"Lão thần chỉ là lo cho Điện hạ mới thuận miệng hỏi thăm thôi, Bùi đại nhân nghĩ nhiều rồi"
Gương mặt Tạ Lan Thanh lạnh tanh, cực kì bất mãn, Bùi Văn Tuyên chỉ đưa hai tay ra trước hành lễ, xem như xin lỗi.
"Nếu quan tâm còn bị Điện hạ hoài nghi, vậy lão thần sẽ không hỏi thêm nhiều nữa", Tạ Lan Thanh trực tiếp xoay người đi, lạnh lùng nói, "Điện hạ cứ tự mình điều tra đi"
Tạ Lan Thanh nói xong liền quay lại vị trí của mình. Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, mỉm cười nói, "Điện hạ, vi thần xin phép được về vị trí của mình"
Bùi Văn Tuyên nói xong liền hành lễ, trở về vị trí của hắn.
Không bao lâu sau Lý Minh đã đến đại điện, theo thường lệ bắt đầu lâm triều. Lý Minh nhìn qua có chút mệt mỏi, như thể đang cực kì bực bội. Sau khi thượng triều, ông trước tiên hỏi thăm một chút tình hình thời tiết ở các nơi, sau đó mới quay sang nhìn về phía Lý Dung, cứng giọng gọi, "Bình Lạc"
"Phụ hoàng"
Lý Dung nghe ra trong âm thanh của Lý Minh như thể đang kiềm chế gì đó, đủ biết cảm xúc của ông hôm nay không được tốt. Nàng vội tiến lên quỳ xuống, bày ra tư thái thỉnh tội. Lý Minh nhìn thấy nàng như vậy, thái độ mới dịu xuống vài phần, "Nghe bảo hôm qua con bị ám sát, thật sự có việc như vậy?"
"Bẩm Phụ hoàng, quả thật có chuyện như vậy"
"Khốn kiếp!"
Lý Minh đột nhiên đứng dậy, hét lớn, "Ngay cả con cũng dám ám sát, là ai, không muốn sống nữa sao?!"
"Bẩm Phụ hoàng, hiện tại theo lời khai của hung thủ bắt được, chủ mưu là người nhà của Trần Quảng, chủ sự Thương bộ trước đây, mục đích là để báo thù"
"Báo thù?", Lý Minh nghe xong liền tức giận đến bật cười, "Hắn còn chưa chết, báo thù cái gì? Hơn nữa hắn dám ăn xén quân lương, phạm phải một tội danh tày đình như thế còn không đáng chết sao?! Người nhà hắn còn có mặt mũi nói muốn báo thù?"
"Bẩm Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn tấu", lúc này, trong đội ngũ quan viên Ngự sử đài, một quan Ngự sử đột nhiên bước ra. Lý Minh nâng mắt, lạnh lùng nói, "Trẫm đang nói chuyện với Công chúa, ngươi không thể đợi chốc nữa lại tấu sao?"
"Bệ hạ...", vị Ngự sử kia không hề lùi về chỗ, tiếp tục nói, "Việc mà vi thần muốn tấu có liên quan đến Công chúa"
Lý Minh nhíu mày, Lý Dung cũng quay đầu nhìn sang, sau một chốc, nàng mới nhận ra người kia chính là biểu huynh của Trần Quảng, Vương Hoán.
Lý Dung hơi nhướn mày. Thấy Lý Minh không kiên nhẫn phất tay, Vương Hoán hành lễ lại nói, "Vi thần cầu xin Bệ hạ triệu kiến dân phụ Trần Vương thị"
"Trần Vương thị?"
Lý Minh có chút nghi hoặc, Vương Hoán cung kính nói, "Người đó chính là mẫu thân của Trần Quảng, Trần Vương thị"
Lý Minh do dự một lát, sau đó như thể nhớ ra chuyện gì, ông không kiên nhẫn nói, "Tuyên"
Lý Dung quan sát thần sắc của Lý Minh, trong lòng có vài phần cân nhắc. Chẳng bao lâu sau, phía cửa liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lại qua một chốc, một nữ nhân lớn tuổi tóc bạc trắng bước vào, cung kính thưa, "Tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"
Mọi người cùng nhìn vào bà ta, Lý Minh như thể suy tư gì đó, một lát sau mới do dự lên tiếng, "Ngài... hình như là..."
"Bệ hạ", phụ nhân kia ngẩng đầu lên, cung kính đáp, "Dân phụ từng làm nữ quan trong cung, lúc Điện hạ còn nhỏ còn chăm sóc Bệ hạ một khoảng thời gian, không ngờ Bệ hạ vẫn còn nhớ dân phụ"
"Ta nhớ ra rồi", thần sắc Lý Minh có chút dịu xuống, ông gật đầu nói, "Ngươi trước đây từng làm việc trong cung Thái hậu một thời gian"
Trần Vương thị nghe vậy, lập tức dập đầu lần nữa, trong mắt mang theo lệ ý. Lý Minh nhìn Trần Vương thị mái đầu bạc trắng, thấp giọng nói, "Trần phu nhân tuổi cũng lớn rồi, trước ban ngồi đi. Hôm nay vì sao ngươi lại lên triều?"
"Bệ hạ, dân phụ hôm nay đến đây là để thay con trai mình đòi lại công đạo"
Trần Vương thị ngẩng đầu lên, khóc lóc nói, "Hôm nay, dân phụ vào triều chính là để tố cáo Bình Lạc Công chúa Điện hạ, tra tấn bức cung con thần, Trần Quảng, nhằm ép hắn nhận tội, xin Bệ hạ minh giám!"
Lý Minh nhíu mày, khẽ đưa mắt liếc nhìn Lý Dung.
Lý Dung vừa cáo trạng Trần gia ám sát nàng xong thì Trần Vương thị đã vội vàng đến cáo trạng Lý Dung thi hình bắt ép nhận tội. Mọi người ai nấy đều như thể xem náo nhiệt mà nhìn về phía Lý Dung. Lý Minh do dự một chốc mới lên tiếng, "Ngươi nói Bình Lạc đánh Trần Quảng, nhưng ngươi chỉ là một giới nữ lưu, làm sao biết được chuyện này?"
"Bệ hạ, dân phụ tuy chỉ là một giới nữ lưu nhưng vì lo cho con trai nên đã bảo hạ nhân chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng có được một cơ hội gặp con mình. Dân phụ biết hành động này là có tội, cũng nguyện một mình gánh chịu. Nhưng những gì dân phụ nói, mỗi một câu đều là sự thật. Cầu xin Bệ hạ hãy cho những vị đại nhân khác, phúc thẩm vụ án quân lương để trả lại sự trong sạch cho con trai thần"
"Việc này ngoại trừ ngươi ra, còn ai khác có thể làm chứng không?"
"Việc này ngoại trừ dân phụ, còn có những người hầu trong nhà cùng vào thăm ngục và một vài thị vệ khác trong Đốc tra ti, chỉ là bọn họ có chịu nói thật không thì dân phụ không biết"
"Người hầu nhà ngươi cũng là người họ Trần, theo lý khó tránh khỏi hiềm nghi; những thị vệ trong Đốc tra ti, ngươi lại tìm không thấy ai. Nói cách khác, những lời ngươi nói cũng không xác thật"
Lý Minh trầm ngâm, chậm rãi hỏi, "Hôm nay Bình Lạc tố cáo Trần gia các ngươi ám sát nàng, lại có đủ nhân chứng vật chứng, ngươi có thừa nhận không?"
"Trần gia thần ám sát Công chúa?"
Trần Vương thị mở trừng hai mắt, vội vàng nói, "Không, không thể nào. Bệ hạ, Trần gia thần gần trăm năm nay đều trung với quân thượng, không dám có một chút đối địch với thiên gia*. Dù cho Điện hạ có chém đầu con thần, khiến Trần gia bị tuyệt hậu, chúng thần cũng không có gan ám sát Điện hạ đâu ạ!"
(*Cách gọi khác của gia đình đế vương)
"Vậy ngươi có chứng cứ gì không?"
Lý Minh bình tĩnh hỏi lại, sắc mặt Trần Vương thị chợt trắng bệch, bà sững sờ quỳ trên đất, sau hồi lâu mới dập đầu nói, "Bẩm bệ hạ, lão thân không có. Dân phụ dù sao cũng chỉ là một nữ tử chốn hậu trạch, tiêu tán cả gia tài cũng chỉ đổi được một lần gặp mặt con trai. Thần không thể tra tấn bức cung, cũng không thể hối lộ người khác, càng không cao tay đến độ có thể giả tạo chứng cứ, đổi trắng thay đen. Nhưng dân phụ tin tưởng, trên đời này vẫn còn thiên lý, ngẩng đầu vẫn có trời phật đang nhìn. Dân phụ tuy không có chứng cứ, nhưng dân phụ...", Trần Vương thị bình tĩnh nói tiếp, "Nguyện lấy cái chết chứng minh sự trong sạch!"
Sau đó, Trần Vương thị đập mạnh đầu xuống đất.
Lý Dung đứng phắt dậy, quát, "Ngăn bà ta lại mau!"
Vào giây phút nàng đứng dậy, trong khi những người khác chỉ đang khiếp sợ đứng nhìn, Bùi Văn Tuyên đã nhanh hơn một bước xông ra ngoài. Thời điểm Bùi Văn Tuyên chạy đến trước mặt Trần Vương thị, vị lão phu nhân này vẫn duy trì tư thế dập đầu, và trên mặt đất đã lan ra một bãi máu đỏ tươi.
Bùi Văn Tuyên vội vàng lật người bà ta lại, đặt tay trước chóp mũi, Lý Dung bình tĩnh ra lệnh, "Ngự y đâu, nhanh chóng gọi ngự y đến đây!"
Nói xong, Lý Dung vội vàng đi đến trước mặt Trần Vương thị, tay nàng hơi run rẩy. Bùi Văn Tuyên cũng ngẩng đầu lên, trầm mặt, khẽ lắc đầu.
Tiếp đến hắn đứng dậy, ngự y chạy vào điện, bắt mạch cho Trần Vương thị. Sau một chốc, ngự y ngẩng đầu, sợ hãi thưa, "Bệ hạ, vị phu nhân này... đã đi rồi ạ"
Sắc mặt Lý Minh cực kỳ khó coi, như thể đang cố gắng khống chế bản thân, sau hồi lâu ông mới lên tiếng, "Trước nâng xuống đi"
Thị vệ nhận lệnh, nhanh chóng tiến đến khiêng Trần Vương thị ra ngoài. Trên triều lặng ngắt như tờ, qua hồi lâu, Lý Minh bưng trà uống một ngụm nói, "Hạ triều đi"
Mọi người hành lễ sau đó trầm mặc rời đi. Bùi Văn Tuyên đi đến cạnh Lý Dung, thấp giọng gọi, "Điện hạ"
"Ta không sao"
Lý Dung điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này, Phúc Lai tiến đến gần nhỏ giọng thưa, "Điện hạ, Bệ hạ cho gọi Người"
Lý Dung đáp một tiếng, lại quay đầu nói với Bùi Văn Tuyên, "Chàng về trước đi"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, sau khi hành lễ với Lý Dung và Phúc Lai, hắn do dự một lát mới nói, "Ta sẽ chờ Điện hạ bên ngoài Ngự thư phòng"
Lý Dung không còn tâm tình đâu để trả lời hắn, nàng chỉ khẽ gật đầu sau đó đi theo Phúc Lai.
Dưới sự dẫn đường của Phúc Lai, nàng đi đến Ngự thư phòng. Sau khi vào phòng, nàng thấy Lý Minh đứng đưa lưng về phía mình. Nàng bước vào, vừa quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến Phụ..."
"Hãy nhìn chuyện tốt mà ngươi làm xem!"
Lý Minh gập sổ con lại, ném về phía đầu Lý Dung, chỉ trong nháy mắt, trán Lý Dung nổi lên một mảng xanh tím.
Lý Minh thấy Lý Dung bị thương, ông hơi khựng lại, nhưng sau một chốc vẫn dùng ngữ điệu cứng rắn, lạnh lùng nói, "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cần phải thận trọng, không nên liều lĩnh. Ngươi nhìn xem, hiện tại ngươi nhận trách nhiệm thẩm tra một vụ án lớn nhường này, sao có thể tùy ý làm bậy như thế chứ? Ngươi thật sự cho rằng trẫm sủng ngươi nên bản thân có thể vô pháp vô thiên sao?!"
"Nhi thần không biết Phụ hoàng muốn trách cứ điều gì"
Lý Dung quỳ xuống, bình tĩnh nói, "Chẳng lẽ Phụ hoàng đang nghĩ rằng, nhi thần không nên thẩm tra vụ án Tần gia và vụ án quân lương sao?"
"Thái độ này của ngươi là sao hả?", Lý Minh nhìn thái độ của Lý Dung, lửa giận chợt bốc lên, "Ngươi đang uy hiếp ta? Ta cho ngươi phụ trách hai vụ án này, không phải muốn ngươi gây chuyện thêm phiền ta! Ngươi biết rõ chuyện không được dụng hình với sĩ tộc, ấy vậy còn dám nghiêm hình bức cung quan viên..."
"Nhi thần không có"
Lý Dung quyết đoán đáp, Lý Minh nhìn xung quanh một vòng, sau khi phất tay ra hiệu những người khác ra ngoài, ông đi đến trước mặt Lý Dung, ngồi xổm xuống nói, "Ngươi cho rằng trẫm đang tức giận chuyện ngươi dụng hình với chúng? Ngươi tra án, ngươi cứ dùng phương thức của ngươi, trẫm chỉ cần kết quả. Trẫm tức giận chính là vì ngươi không màng tiền căn hậu quả, không biết dọn dẹp cho sạch sẽ!"
"Con không có", Lý Dung ngẩng đầu, cực kỳ khí phách nói, "Phụ hoàng, ngài vì sao không chịu tin rằng con không hề tra tấn bức cung bọn chúng? Là chúng muốn hại con, muốn ám sát con, ngài không trách tội chúng cũng thôi, hôm nay thế nhưng còn trách ngược lại con?! Sự phản kích của hai vụ án này có bao lớn, trong lòng Phụ hoàng chẳng lẽ còn không rõ sao? Con vì Phụ hoàng, vì chút công chính trong lòng mà phải gánh chịu bao nhiêu áp lực, Phụ hoàng không rõ ư?"
Lý Dung vành mắt đỏ ửng, nhìn chằm chằm Lý Minh nói, "Ngài rõ ràng biết trong bọn chúng có bao nhiêu người muốn hại con, nhưng ngài vẫn tin bọn chúng..."
"Bình Lạc...", Lý Minh thấy Lý Dung khóc, lập tức có vài phần chột dạ, "Phụ hoàng cũng không phải không tin con, chỉ là tính tình của con..."
"Tính tình của con thì sao?", Lý Dung cũng không màng dáng vẻ bên ngoài, dứt khoát ngồi quỳ trên đất, khóc lớn nói, "Tính tình của con cũng không tốt, có phải không? Con không xứng làm một Công chúa, làm một nữ nhi, có phải không? Bọn chúng mỗi ngày đều tìm cách muốn giết con, ngài nghĩ tính tình con phải tốt thế nào nữa đây? Ngài là Phụ hoàng của con, ngài không che chở con cũng thôi đi, đằng này còn hùa theo chúng khi dễ con nữa"
"Sao con lại nói sang chuyện này rồi", Lý Minh có chút đau đầu, "Cái gì có khi dễ hay không? Hiện tại con cũng là một mệnh quan triều đình, sao có thể xử sự như đứa trẻ thế này, còn gì là thể thống nữa?"
"Con không cần thể thống", Lý Dung khóc lóc nói, "Chức quan này con không làm nữa, ngài cho con về phủ đi, Trường Lạc và Hoa Lạc đều được sống vui vẻ, không chút vướng bận. Vì sao chỉ có con phải dấn thân vào vũng nước đục này? Vì sao chứ? Phụ hoàng ngài nói đi, điều con muốn là cái gì đây?!"
Lý Dung ngẩng đầu lên, nắm lấy phần áo trước ngực mình, "Con phải đi giữa lằn ranh sống chết như hiện tại còn không phải đều là vì Phụ hoàng sao? Con không đành lòng thấy những thế gia kia chèn ép Phụ hoàng, là con sai sao?"
Những lời trên, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã đánh thẳng vào lòng Lý Minh. Ông nhìn Lý Dung ngồi dưới chân mình khóc đến chật vật, nhem nhuốc, nhất thời nghẹn lời.
Trong lòng ông có vài phần đau xót, nhìn Lý Dung như cũ thống khổ khóc lóc, Lý Minh sau hồi lâu do dự cuối cùng vẫn không nói được gì, chỉ có thể thở dài một tiếng, "Con về trước đi, vụ án quân lương và Tần gia con đừng nhúng tay vào"
"Nếu con mặc kệ thì ai sẽ lo đây?"
Lý Dung khàn giọng hỏi, "Phụ hoàng sao? Hay là Thái tử? Hay là những người khác nữa? Ai nhận chuyện này đều sẽ xui xẻo. Đã bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng Phụ hoàng vẫn muốn lần nữa cúi đầu phải không?"
Lý Minh trầm mặc, Lý Dung chống thẳng người, chậm rãi bò dậy, "Phụ hoàng cứ tự quyết định đi, nhi thần đều mặc kệ hết"
"Dung nhi...", Lý Minh nhìn bóng dáng toát vẻ mất mát của Lý Dung, do dự gọi một tiếng. Sau hồi lâu, ông mới nói, "Vậy để Bùi Văn Tuyên nhận đi. Hắn đứng ra phán xử, con có thể yên tâm rồi chứ?"
Lý Dung đưa lưng về phía Lý Minh, phải rất lâu sau mới cung kính nói, "Tạ Phụ hoàng"
Sau đó Lý Dung hành lễ, "Nhi thần cáo lui"
Lý Minh đáp một tiếng, Lý Dung liền lau nước mắt, bước ra ngoài. Đợi đến khi bóng nàng đã khuất sau cánh cửa, Phúc Lai mới bưng trà lên, cười nói, "Bệ hạ, dù sao Điện hạ vẫn chỉ là một đứa trẻ, Người còn nhỏ"
"Cứ ngỡ nó đã trưởng thành rồi...", Lý Minh thở dài, "Nhưng từ đầu đến cuối vẫn chỉ ở tuổi thiếu niên mà thôi"
Lý Dung lau nước mắt, đi thẳng khỏi Ngự thư phòng. Khi vừa bước đến dãy hành lang, đôi đồng tử của nàng liền trở nên lạnh lẽo.
Hôm nay cảm xúc của Lý Minh rất kỳ lạ, rõ ràng đang bất mãn với nàng. Vụ việc của Trần Vương thị cũng là chuyện được chuẩn bị từ trước, có lẽ ngày hôm qua, khi vừa bị nàng mai phục xong, những tên trốn trong chỗ tối đã nghĩ ra vở diễn hôm nay rồi.
Nhưng là ai đang ảnh hưởng đến Lý Minh?
Lý Dung trầm ngâm, bước qua cổng đi ra ngoài. Nàng vừa đi ra sân liền thấy một thanh niên đứng trên hành lang, hắn mặc bộ quan phục màu đen với hai viền may bằng vải đỏ, tay cầm thẻ chầu, lẳng lặng nhìn những cành cây khô trong đình viện.
Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu sang, nhìn về phía Lý Dung. Khi thấy được đối phương là Lý Dung, hắn hơi mỉm cười, cung kính gọi, "Điện hạ"
Lý Dung không ngờ Bùi Văn Tuyên vẫn luôn chờ nàng ở đây, lập tức có chút hoảng loạn. Nàng cúi thấp đầu, muốn giấu đi dấu vết cho thấy ban nãy vừa khóc, nàng đi đến cạnh hắn, giọng khàn khàn hỏi, "Sao chàng không đến công sở?"
"Xem ra ban nãy Điện hạ không chú ý nghe vi thần nói gì rồi", Bùi Văn Tuyên giả vờ như thể chẳng nhìn thấy gì, thở dài đáp, "Vi thần nói muốn đợi Điện hạ, nhưng Điện hạ lại không để trong lòng. Xem ra phân lượng của vi thần trong lòng Điện hạ chưa đủ nặng"
Lý Dung nghe vậy, không khỏi bật cười, "Chàng muốn nặng bao nhiêu?"
"Không nhiều không ít...", Bùi Văn Tuyên gõ nhẹ thẻ chầu vào trước ngực mình, "Cả trái tim là đủ"
"Lòng tham không đáy", Lý Dung cười nhạo, "Mơ mộng hão huyền"
Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu, "Cảm ơn Điện hạ khen ngợi, ưu điểm lớn nhất của vi thần chính là, ăn ngon uống tốt, dã tâm to bự, ban đêm mất ngủ vì nhiều mộng, vận khí ngày thường vẫn bay cao"
Chỉ bằng hai ba câu, Lý Dung đã bị hắn chọc cho phì cười. Nàng khẽ liếc hắn một cái, nhướn mày hỏi, "Hôm qua không phải còn muốn phân giường ngủ sao? Hôm nay không giận dỗi nữa?"
"Điện hạ nói đùa rồi, làm gì có chuyện ta tức giận với Điện hạ chứ?"
Bùi Văn Tuyên bình thản nói, "Vi thần chỉ nghĩ, bản thân nên giữ chút khoảng cách với Điện hạ. Khi tình cảm chưa đạt đến một giai đoạn nhất định, không thể để mặc Điện hạ làm bẩn sự trong sạch hay chiếm tiện nghi* của vi thần được"
(*Ý chỉ sờ soạng thân thể đối phương)
Lý Dung, "..."
Hay lắm, độ nhỏ nhen cũng hơn người thường!
Bùi Văn Tuyên phát hiện vẻ mặt Lý Dung đã bình thường trở lại, nhận thấy không khí vừa tốt, xung quanh lại không có ai, hắn liền nhẹ nhàng nhích lại gần, nhỏ giọng nói, "Ta vừa đi tra một phen, đêm qua Bệ hạ ngủ lại ở chỗ Nhu phi, Hoa Lạc Điện hạ dám làm mình làm mẩy với Bệ hạ nên đã bị phạt chép mười lần nữ giới"
Lý Dung nhìn thoáng qua Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Nói vậy là để giải đáp nghi hoặc của Điện hạ"
Lý Dung không đáp, cùng Bùi Văn Tuyên sóng vai đi trên hành lang, nàng hiện tại thật sự đã hiểu rồi.
Hôm qua việc nàng mai phục ở hẻm núi Hồ Điệp, Trần gia cũng chỉ có lúc này để ám sát nàng. Theo lý hôm nay nàng có thể mượn lần này ám sát làm lợi thế đàm phán, để hai vụ án quân lương và Tần gia phải đi đến hồi kết.
Những tên đứng sau tất nhiên cũng nghĩ đến điểm này. Chúng không muốn hai vụ án này kết thúc, vì một khi như vậy, không chỉ số lượng lớn quan viên bị biến động, mà quan trọng hơn là đám quan viên thiếu hụt kia sẽ được thay thế bằng nhóm người do Lý Dung tiến cử. Như vậy vị trí trên triều của Lý Dung cũng hoàn toàn được củng cố.
Bọn họ sợ Lý Dung đứng vững gót chân, cũng sợ Lý Dung điều tra sâu thêm việc này. Những kẻ tham gia vào chuyện ám sát cũng vô cùng sợ hãi, cho nên đêm qua chúng hẳn đã thống nhất với nhau điều gì đó, ít nhất cũng đạt được hiệp nghị với Nhu phi. Chính vì thế Nhu phi đã dùng Hoa Lạc như ống loa để nói gì đó khiến Lý Minh hôm nay nổi giận với nàng.
Nhìn thái độ của Lý Minh, Hoa Lạc hẳn đã nói mấy câu linh tinh như nàng làm việc không hiệu quả, tra tấn bức cung quan viên, quá mức cuồng vọng... cho nên Lý Minh đã phạt Hoa Lạc. Dù thế, về những câu nói chưa thông qua trí não kia, Lý Minh luôn canh cánh trong lòng, cho nên mới gây sự với nàng.
Khi Lý Minh đã có ý kiến với nàng, lại bảo Trần Vương thị lên triều tự chứng minh sự trong sạch, như vậy vụ án ám sát này sẽ khó có thể điều tra tiếp nữa. Vì hiện tại, "chủ mưu" đã chết, mà những vụ án trong tay Lý Dung, dù nàng có nhiều chứng cứ bao nhiêu, theo suy nghĩ của bá tánh bình thường, họ cũng sẽ có vài phần hoài nghi.
Bất kể là vì ý dân hay vì trấn an thế gia, Trần Vương thị dùng cách này chết đi, vụ án quân lương và Tần gia đại khái sẽ không thể đưa ra phán xét cuối cùng.
Lý Dung nhíu chặt mày, cúi đầu đi về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước lại nghe thấy Bùi Văn Tuyên cung kính chào, "Tạ thượng thư"
Lý Dung nghe xong vội ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Lan Thanh đứng trước mặt nàng.
Tạ Lan Thanh nhìn qua rất vui vẻ, nâng tay hành lễ với Lý Dung, "Bình Lạc Điện hạ"
"Tạ thượng thư hiện tại muốn đi đâu?"
Lý Dung vừa nói liền có thể nghe thấy thanh âm có chút khàn đặc. Tạ Lan Thanh nhẹ nhàng cười đáp, "Lão thần đang muốn đi tìm Bệ hạ, Điện hạ sao vậy ạ, hai mắt đỏ hồng, hình như vừa khóc?"
"Bụi bay vào mắt thôi", Lý Dung giả vờ không phát hiện vẻ cười nhạo trong giọng nói của Tạ Lan Thanh, "Nếu Tạ đại nhân còn có việc, vậy Bổn cung đi trước một bước"
"Điện hạ xin chờ một chút", Tạ Lan Thanh gọi Lý Dung lại, Lý Dung quay đầu nhìn ông ta, Tạ Lan Thanh cười nói, "Điện hạ, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ"
Lý Dung nhìn chằm chằm Tạ Lan Thanh, sau hồi lâu nàng mỉm cười nói, "Cảm tạ Thượng thư đại nhân chỉ giáo, Bổn cung cũng tặng lại một câu cho đại nhân nhé"
"Ồ", Tạ Lan Thanh nâng tay, "Xin chú ý lắng nghe"
"Bớt lo chuyện bao đồng, giữ mạng để sống thọ", nói xong, Lý Dung phất mạnh tay áo rời đi. Bùi Văn Tuyên hành lễ với Tạ Lan Thanh sau đó đuổi theo Lý Dung. Bùi Văn Tuyên đi theo phía sau Lý Dung, nhỏ giọng nói, "Nàng đừng nóng, hậm hực với lão già mắc ôn* này làm chi? Ông ta dù sao cũng không sống được bao lâu"
(*Từ gốc 老不修, chỉ những lão già hành vi không đứng đắn, háo sắc)
Kiếp trước, sau khi Lý Xuyên đăng cơ, Tạ Lan Thanh chính là vị quan lớn đầu tiên của thế gia bị chém.
Lý Dung lạnh lẽo nhìn theo bóng Tạ Lan Thanh, sau đó tiến đến cạnh Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên hơi khom lưng, nghe Lý Dung ở bên tai hắn thấp giọng nói, "Ta xem như biết Xuyên nhi vì sao muốn chém ông ta rồi"
"Hửm?"
Lý Dung cắn răng: "Lão già thúi này, quá đáng giận!"
Bùi Văn Tuyên suy nghĩ một chút, thật ra ban nãy Tạ Lan Thanh cũng chưa nói gì quá đáng. Lý Dung tức giận như vậy e rằng chỉ vì bị Tạ Lan Thanh nhìn thấy cảnh nàng khóc.
Bùi Văn Tuyên không dấu vết nhìn thoáng qua phương hướng Tạ Lan Thanh rời đi, cười nói, "Điện hạ nói đúng, lão già thúi này không tốt"
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên đứng về phía nàng, trong lòng thoải mái rất nhiều. Đợi đến khi Bùi Văn Tuyên dìu nàng lên xe ngựa, nàng mới nhớ đến một chuyện, có vài phần bất mãn hỏi, "Sao chàng không chịu an ủi ta gì hết vậy?"
Bùi Văn Tuyên ung dung ngồi đối diện nàng, ngẩng đầu cười hỏi lại, "Điện hạ đang chỉ chuyện gì ạ?"
"Chàng đừng giả vờ biết tỏng còn làm như không biết nha"
Lý Dung nâng tay, gõ quạt lên người hắn, "Lá gan chàng hiện tại sao càng ngày càng lớn vậy hả?"
Bùi Văn Tuyên biết nàng đang hỏi chuyện vì sao thấy nàng khóc lại không nói lời nào. Bùi Văn Tuyên trong lòng thầm thấy buồn cười, nhưng trên mặt lại không biểu hiện chút cảm xúc nào. Hắn cúi đầu, lấy sổ con ra, nhàn nhạt đáp, "Điện hạ không cần sĩ diện nhưng ta cần"
Lý Dung nhíu mày, sau đó lại nghe thấy Bùi Văn Tuyên thản nhiên nói, "Người vẫn chưa đền tiền ta mà còn muốn ta đi an ủi Người ư?"
Lý Dung nhất thời nghẹn lời, không khỏi có chút chột dạ. Nàng nghĩ kỹ rồi, lúc về đến phủ nàng lập tức sẽ bồi thường khoản tiền mua thược dược cho Bùi Văn Tuyên. Đợi đến khi nợ nần thanh toán xong xuôi, bọn họ có thể nghiêm túc nói chuyện với nhau.
Bùi Văn Tuyên trộm nhìn biểu tình của Lý Dung, cố gắng đè xuống nét cười nơi khóe môi, giả vờ đang chuyên chú làm việc.
Hắn đột nhiên cảm thấy, Lý Dung như bây giờ cực kỳ thú vị.
Chẳng khác gì một con mèo cố gắng vươn móng vuốt muốn khều ngươi lại cảm thấy như thế thật mất mặt. Cho nên nó chỉ có thể tự lăn lộn mình, nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của ngươi.
Trước kia, hắn chưa bao giờ thấy được bộ dáng này của Lý Dung, hiện tại thấy được, cảm thấy vừa mới mẻ lại vừa thú vị. Cho nên hắn đã giấu đi hết thảy tính toán, không mở miệng nói một lời.
Lý Dung nghĩ chuyện trả nợ xong, nhìn thấy Bùi Văn Tuyên cúi đầu, cố gắng đè xuống khóe môi đang cong lên, nàng nhanh chóng nuốt xuống những lời định nói, nhất thời có chút nghẹn lời.
Mới bao nhiêu đó mà đã sung sướng đến vậy rồi sao? Nếu hắn có cái đuôi chắc sẽ vẫy không ngừng mất. Đã vậy sao hắn còn có thể giả vờ thờ ơ, như gần như xa, cảm động đến phát khóc nhưng vẫn từ chối* thế kia chứ?
(Từ gốc 十动然拒, ngôn ngữ mạng, ý nghĩa như trên)
Nàng thật sự có chút bó tay với Bùi Văn Tuyên, sau khi suy nghĩ hồi lâu, nàng quyết định không nói gì.
Cứ giả vờ tiếp đi.
Nàng nghĩ, đợi đến khi nàng trả hết tiền cho hắn, không ai nợ ai, nếu hắn vẫn còn làm bộ làm tịch nữa thì đừng trách nàng không khách sáo.