Trường An Thái Bình

Chương 10: 10: Ám Khí







Đầu tháng Tư, bộ Lại công bố danh sách bổ nhiệm những người trúng cử lần này.

Chức Trung thư xá nhân hôm đó Tô Sầm không nhận lại hời cho Thôi Hạo, Trịnh Dương thì vào Hàn Lâm viện làm Hàn Lâm đãi chiếu, lo liệu chuyện phê đáp tấu chương, viết bài theo lệnh, vừa hay là cùng một việc với chức Trung thư xá nhân của Thôi Hạo.

Chẳng qua Hàn Lâm đãi chiếu quản lý sự vụ bên trong, liên quan đến quốc gia đại sự, còn Trung thư xá nhân thì lo sự vụ bên ngoài như bổ nhiệm, cắt bỏ quan lại, thông báo yết bảng...!Hai người không ưa nhau từ lần đầu gặp mặt, giờ lại ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, đấu đá từ trong tối ra ngoài sáng.

Tô Sầm vào Đại Lý Tự đúng như mong muốn, chẳng qua mới nhậm chức ngày đầu tiên mà cậu đã chửi từ đầu đến chân Lý Thích.

Hôm đó Lý Thích nói cho cậu vào Đại Lý Tự, nhưng lại không nói là vào Đại Lý Tự đảm nhiệm chức gì.

Cậu vào Đại Lý Tự rồi mới biết mình làm chủ bộ trong Đại Lý Tự, tòng thất phẩm, giữ con dấu, chép sổ sách, kiểm tra sai sót, nói trắng ra thì là làm hậu cần.

Nha môn thẩm tra xử lý vụ án xong mới đến cậu phụ trách chép hồ sơ đưa lên bộ Hình, còn phải phúc thẩm lại vụ án khắp cả nước, thường ngày chỉ vùi đầu phía sau Đại Lý Tự, đừng nói là vụ án quan trọng, đến người còn chẳng gặp mấy mống.

Nói trắng ra là Lý Thích cố ý làm khó cậu, Thôi Hạo và Trịnh Dương đỗ cùng đợt với cậu đều làm quan ở cấp trung ương, có thực quyền trong Kinh Thành.

Nào có ai như cậu, vừa vào Đại Lý Tự đã bị sai đi sắp xếp các vụ án hình ngục từ khi bắt đầu năm Vũ Đức đến nay, bao nhiêu hồ sơ không được cất giữ cẩn thận đều đã mốc meo, chữ nghĩa mờ tịt, hai ba tờ giấy dính chập vào nhau, lại còn không đủ bằng chứng, phải hỏi thăm kiểm chứng lại với nhiều bên.

Suốt mấy ngày trời vùi đầu trong mớ hồ sơ không thấy mặt trời, mình mẩy cũng bốc mùi mốc meo, ngày nào cậu cũng lo người mình mọc nấm.

Đợi đến ngày nghỉ, Tô Sầm lập tức dặn A Phúc lấy hết sách trong phòng cậu ra phơi nắng, sau đó lại phơi cả chăn gối đệm, cuối cùng còn bắc cả ghế nằm ra sân tắm nắng.


Bây giờ cậu không chịu được mùi mốc, cứ ngửi là buồn nôn, đến khi phơi nắng chán chê rồi đứng dậy, vừa quay đầu cậu đã bắt gặp ánh mắt oán giận của người nào đó.

Vị khách không mời mà đến trong nhà đã tự coi mình thành ông lớn thật rồi, sáng sớm dậy Tô Sầm đã nghe Khúc Linh Nhi sai A Phúc ra chợ Đông mua bánh cua, vốn cậu cũng không để bụng, đợi A Phúc đi xong lại trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng ngay sau đó cậu đã nghe tiếng cửa phòng Khúc Linh Nhi kẽo kẹt.

Vết thương trên người Khúc Linh Nhi vẫn chưa khỏi hẳn, chuyện ăn uống đi lại hằng ngày vẫn phải nhờ A Phúc hầu hạ, nghe A Phúc bẩm lại, mấy hôm nay Khúc Linh Nhi không đi đâu hết, trái lại ngoan ngoãn vô cùng.

Nhịn mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng không nhịn được nữa.


Tô Sầm lập tức ngồi dậy, rón rén đi theo.

Cậu thấy y ôm bụng ra sân sau, đến chỗ mình ngã xuống hôm trước tìm thứ gì đó.

Vì trên hông vẫn còn vết thương, Khúc Linh Nhi chỉ có thể dùng chân khều đám cỏ dại, không bao lâu sau thì mỉm cười, vừa nhặt được đồ vật dưới đất lên, quay đầu lại đã đứng hình.

Tô Sầm nhướng mày: "Khúc công tử thấy nhà tôi bần hàn quá, muốn vào đại lao bộ Hình ở mấy hôm à?"

"Huynh, huynh, huynh..." Khúc Linh Nhi như gặp ma giữa ban ngày, mặt mày trắng bệch: "Không phải huynh đến Đại Lý Tự rồi à?"

Tô Sầm kiệm chữ như vàng, lười nói nhảm với y, cậu hất cằm với Khúc Linh Nhi, ra hiệu y nộp thứ đồ kia ra.

Ở nhà họ Tô mấy ngày, Khúc Linh Nhi cũng đã hiểu rõ tình hình.