Cái lạnh kéo ta ra khỏi giấc ngủ mê man.
Trong giấc mộng, Trường An hóa thành mây khói rồi vụt biến mất.
Ta mở to hai mắt, nhưng lại chẳng nhìn thấy tia sáng nào. Đêm đen giữa núi rừng, bóng đêm như quỷ ma nuốt chửng cả trời đất, gió lạnh rít từng cơn, mang theo từng cơn mưa lạnh giá trút xuống.
Cả người ta lạnh toát, chân tay tựa như rời ra khỏi thân thể, cơn đau xuyên thấu từ trong cơ thể lan đến từng tấc da tấc thịt. Dưới cái lạnh giá ấy, cả người ta đều phát run, ngay cả động đậy ngón tay cũng chẳng còn sức.
Trong cơn mưa lạnh lẽo cuối thu, ta nằm trên những tảng đá bên bờ sông, cảm nhận được nước sông đã ngập tới đầu gối. Nước mưa gột rửa mọi bụi bẩn, cơn đau gần như tê liệt nhắc nhở rằng ta vẫn còn sống.
Không biết ta đã hôn mê bao lâu. Thậm chí ta còn chẳng ngờ tới mình sẽ không chết.
Vết kiếm đâm trên ngực dường như vẫn còn đang chảy máu. Ta vẫn còn nhớ như in lưỡi kiếm mỏng như cánh ve và trắng như tuyết kia xuyên qua cơ thể ta đầy dứt khoát. Tựa hồ còn nghe được cả tiếng da thịt bị cắt ra, và nghe thấy cả âm thanh máu chảy ra từ trái tim nhuộm đỏ thanh kiếm lẫn người cầm nó.
Ta vẫn còn sống. Trên người vết thương vô số, xương cốt gãy đoạn, vết kiếm đâm xuyên qua cơ thể, cuối cùng rơi xuống sông. Như vậy mà vẫn có thể sống, ta còn không phải là yêu nghiệt trong miệng bọn họ thì là gì đây?
Ta bật cười, hòa với nước mưa lạnh lẽo là giọt nước mắt nóng hổi của ta.
Trong giấc mộng của ta, Trường An vô cùng phồn hoa náo nhiệt, ca vũ thái bình, ta vẫn còn là cô con gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên của Thẩm gia, năn nỉ a nương dẫn ta đi xem hội hoa Mẫu Đơn. A nương cùng tỷ tỷ ăn vận tựa như tiên nữ, so với hoa mẫu đơn còn đẹp hơn.
Lúc tỉnh mộng, sống không bằng chết.
Trên bầu trời lóe lên vài tia chớp, mưa gió gào thét dữ dội. Trong bầu không khí hỗn loạn, ta cảm nhận được một tia khác thường. Không phải ma, là hơi thở của yêu.
Trong rừng xanh sâu thẳm, có yêu quái cũng không phải việc gì lạ. Năm đó khi đang tu hành ở Thanh Tịnh quan, ta ngẫu nhiên cũng sẽ đuổi một số tiểu yêu đi nhầm vào đạo viện. Mèo rừng vô số, mềm mại đáng yêu chẳng bao giờ đả thương người. Cảnh Sơn trải dài mấy chục dặm, núi non trùng điệp, cây cối um tùm, cổ thụ cao chọc trời, mây mù chướng khí bao trùm khắp các thung lũng, có hiền lành hướng thiện, cũng có cả hung tàn ác độc.
Mặc dù ta bị trọng thương nhưng cũng cảm nhận được cỗ yêu khí này không lành. Chưa bàn đến cơ thể đẫm máu của ta, linh khí của người tu hành cũng không giống bình thường, đối phương nếu đem ta ăn sạch còn có thể gia tăng thêm mấy chục năm đạo hạnh.
Ta cười lạnh. Không chết dưới lưỡi kiếm vô tình kia, lại phải làm bữa khuya cho sơn quái. Thẩm Mi ta lẽ nào phải tuyệt mệnh tại đây sao?
Tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, tiếng sấm cuồn cuộn, mưa càng lúc càng xối xả.
Hơi thở của sơn yêu ngày càng gần, mùi tanh nồng đậm xuyên qua cơn mưa nặng hạt xộc thẳng vào mũi ta. Hình như có khá nhiều, phải ba đến bốn con.
Ta cố gắng cử động tứ chi, mới hơi dùng lực mà cơn đau đã truyền đi khắp người. Ta không thể không ngã trở lại mặt đất.
Không được, xương cốt của ta bị gãy quá nhiều chỗ, tay trái mặc dù vẫn tốt, nhưng với thể lực hiện tại của ta thì chịu đựng được bao lâu nữa đây?
Sớm biết như vậy thì ta đã chẳng bỏ chạy. Thà rằng táng mạng dưới mũi kiếm còn hơn bị chôn trong bụng dã thú. Như vậy thì ta cũng coi như được chôn cất cùng cha nương và tỷ tỷ.
Trong lòng đau tựa dao cắt, nhưng lại không phải nỗi đau từ vết thương.
Cha, nương, tỷ tỷ....
Cỗ khí tanh tưởi kia càng nồng nặc, là lợn rừng.
Bàn tay có thể cử động của ta nắm chặt lấy chuỗi hạt thanh tâm mà sư thái cho ta. Hôm đó, khi nghe tin tỷ tỷ gặp chuyện, ta đã vội vã từ Dung Vân quan trở về Trường An. Trên đường đi xảy ra chuyện, kiếm bị đánh rơi, ta bị dòng nước cuốn trôi hết lần này đến lần khác, phù chú đã trôi đi hết, chỉ còn lại mỗi chuỗi hạt này.
Trong mưa gió, một cỗ khí tanh tưởi xông tới từ bên phải. Ta ngưng thần định khí, tập trung ý niệm vào tay trái, trong tim chợt động, đột nhiên nâng tay lên, một hạt ánh sáng màu vàng ấm áp bắn về bên phải.
Một tiếng tru vang lên trong bóng tối, có thứ gì đó nặng nề ngã xuống đất. Hơi thở bao quanh ta lập tức trở nên hỗn loạn.
Ta hạ tay xuống, thở hổn hển.
Thân thể này quả thực là không được. Một động tác vô cùng đơn giản như vậy mà đã vắt kiệt hết sức lực còn lại của ta.
Hơi thở kia lại đến gần ta.
Vẫn chưa chết tâm. Chỉ bởi vì tu vi của ta, bởi vì “tiên hồn” trong cơ thể ta?
Ta cắn chặt môi dưới, trong miệng truyền đến vị máu tanh, tay trái nâng lên, bắn một hạt tràng khác vào trong bóng tối.
.....
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, mưa bão vẫn chưa có ý định dừng lại, hoành hành khắp nơi. Nước sông dâng đến ngang thắt lưng ta, đẩy ta đến lung lay, tay trái toàn lực chống đỡ. Thân thể những chỗ khác đã chẳng còn thấy đau, dường như cũng chẳng thuộc về ta nữa.
Một tia sấm chớp cực mạnh bổ xuống ngọn túi cách đó không xa, thứ ánh sáng ấy khiến ta nhìn mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn một chút. Có hai con lợn rừng vẫn đang đứng vững, mà là thứ ta nắm trong tay chỉ là một cỗ tràng hạt.
Ta nghĩ, Thẩm Mi ta cũng xuất thân danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã tu đạo, có nhiều thành tựu, chính là một nữ quan có danh vọng. Vậy mà đến cuối cùng, lại được so sánh với hai con lợn rừng tranh sinh tử.
Tạo hóa của đời người, quả thực chỉ toàn tiếng thở dài.
Đúng lúc này, đột nhiên một trận sóng lớn ập tới, thân mình ta lắc lư rồi trượt xuống nước. Trong lúc hoảng loạn, ta quên mất tay phải của mình còn đang bị thương, đưa tay ra nắm lấy cục đá. Một trận đau nhức, ta chỉ vừa kịp kêu lên một tiếng đã bị dòng nước cuốn trôi đi.
Liên tiếp mấy lần va chạm, đầu sóng dâng cao ném mạnh ta lên một tảng đá. Dường như ta nghe được tiếng xương cốt gãy vụn ở bên hông, đau đến mức gần như ngất đi.
Ông trời ơi, dứt khoát để ta chết đi.
Hai con lợn rừng kia bắt gặp cơ hội, ngay lập tức xông về phía ta. Trong ánh chớp, ta thấy rõ đôi mắt đỏ rực của chúng, trong lòng ghê tởm, khí huyết cuồn cuộn, dùng chút ngạo khí đem sức lực toàn thân bắn ra hạt tràng cuối cùng.
Sau đó trước mắt ta là một mảnh tối đen, xụi lơ ở trong nước. Tiếng sấm sét vẫn ầm ầm bên tai, nhưng ta đã suy yếu đến nỗi chẳng nhìn thấy cái gì.
Hàm răng của lợn rừng tinh cắn lên tai phải ta, ta chẳng còn cảm nhận được cơn đau nữa. Thân thể này thật là vô dụng. Nó thô bạo kéo ta vào bờ. Tay trái ma sát trên mặt đất.
Đột nhiên ta vớ được một hòn đá nhọn rồi đập mạnh vào mắt con lợn rừng tinh kia.
Máu nóng phun lên người ta, huyết khí sôi trào, ta phun ra một búng máu, miệng niệm chú ngữ. Lợn rừng tinh gào thét, cả người ta cũng phát run, thân thể yếu ớt không thể thở nổi.
Mưa to rét lạnh cuối cùng cũng rời xa ta, ta tưởng tượng như được trở về trong vòng tay ấm áp của nương như thời thơ ấu, mềm mại mà thơm mát. Mọi thứ xung quanh đều trở nên tươi sáng. Ta tựa hồ thoát li khỏi khối thân thể nặng nề này, dần trôi về phía ánh sáng.
Một luồng nhiệt mạnh mẽ từ trời giáng xuống, giống như một ngọn lửa thiêu đốt hết thảy dây thần kinh mệt mỏi của ta, khiến ta run rẩy.
Ta giật mình tỉnh dậy.