Trường An Kinh Mộng

Chương 2




A nương không biết tới từ khi nào, bà đi tới, dịu dàng mà vuốt tóc ta rồi nói: “A Mi, con đi cùng ta,nương có chuyện muốn nói với con.”

“Nương.” Tỷ tỷ đột nhiên lo lắng gọi một tiếng.

A nương cười dịu dàng: “Con bé đã lớn, nên biết chuyện rồi.”

Ta mờ mịt bị a nương dắt tới từ đường. A nương ôm ta vào lòng, ngồi xuống vuốt ve tóc ta, nói: “A Mi, lúc còn nhỏ con từng bị bệnh nặng, tưởng như không thuốc nào chữa nổi. Cha và nương rất sợ hãi, đi khắp nơi để giúp con trị bệnh, nhưng chẳng ai có biện pháp.”

Ta ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn a nương đầy lo lắng.

A nương cười, tiếp tục nói: “Đúng vào lúc chúng ta tưởng chừng như tuyệt vọng thì có một vị đạo sĩ lai vãng tới nhà. Đạo sĩ kia nhìn con, nói con là tiên hồn chuyển thế, thân xác người phàm này chịu không nổi, nên con mới sinh bệnh. Sau này, ông ấy chữa khỏi bệnh cho con, lại nói với bọn ta, Thiên nhãn của con mới mở một nửa, tương lai sẽ không giống người thường, sẽ phải chịu vô vàn khổ cực, muốn bọn ta gửi con đi tu hành cùng ông ấy. Nhưng ta và cha con không nỡ rời xa con, nên đành giữ con ở lại.”

Ta cau mày: “Nương, con không hiểu.”

A nương cười âu yếm: “Không hiểu mới tốt. Con chỉ cần chú ý hơn một chút, sau này không được kể với người lạ về những tiểu đồng mà con thường gặp. Chỉ có con nhìn thấy bọn họ, ngoài con ra chẳng ai thấy cả.”

“Nương không nhìn thấy sao?”

“Nương không nhìn thấy, cha cùng tỷ tỷ cũng như vậy sao?”

“Vậy còn Liễu tỷ tỷ sống trong ao, Tiểu Thuận trong phòng củi, còn có....” Nụ cười trên mặt a nương không cong lên nổi nữa. Ta đưa tay chỉ vào một góc nào đó trong từ đường: “ còn có Nhị Thái công.”

A nương bật dậy, hoa dung thất thểu mà nhìn ngó xung quanh.

Giọng nói của ta vang lanh lảnh: “ Nhị Thái công nói ông ấy không thèm uống rượu nếp, muốn uống rượu Nữ Nhi Hồng đã ủ ba mươi năm cơ.”

Sắc mặt a nương lúc xanh lúc trắng, thân mình run lẩy bẩy. Ta sợ hãi rồi: “ Nương, người làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”

Đúng lúc này giọng của cha vang lên: “Phu nhân, đừng sợ.”

A nương chạy tới như thấy được cứu tinh: “Dọa chết ta rồi, sao trong nhà lại nhiều thứ không sạch sẽ như thế chứ?”

Ta thấy Nhị Thái công ngồi trên ghế, nhíu hai hàng lông mày trắng phớ lại, tỏ vẻ không hài lòng.

Cha cười khà khà: “Nhị Tổ công sinh thời thích uống Nữ Nhi Hồng là điều ai cũng biết. Ta cũng quá sơ suất rồi, phải bảo hạ nhân đi làm ngay.”

Người a nương run lên, tựa như bông hoa thấm đẫm nước mưa: “Lão gia, vậy những thứ ở bên ngoài kia thì...”

Cha an ủi nói: “Đừng sợ, ngày mai tìm một nhà sư tới để đọc kinh siêu độ.”

Ta thắc mắc: “Sao lại phải siêu độ?”

Cha nhìn ta, bất lực nói: “A Mi, mấy lời nói vừa rồi, sau này con không được nói với người ngoài nữa. Nhất định phải nhớ kỹ!”

“Vì sao ạ.” Ta cảm thấy mình bị quở trách.

“Bởi vì sẽ dọa người khác sợ.”

“Là do bọn họ không nhìn thấy sao?”

Cha thở dài: “Đúng vậy.”

Tuy rằng ta hay nghịch ngợm lung tung, nhưng lời nói của cha vô cùng nghiêm túc khiến ta biết rằng chuyện này không giống mọi lần.

Ngày hôm sau, trong nhà có rất nhiều hòa thượng tới. Bọn họ thắp hương tụng kinh làm cả sân hương khói nồng nặc, ồn ào đến mức ta không ngủ nổi. Đang nằm trên giường lăn qua lăn lại, thì đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo đẩy ta một cái, ta quay người, lập tức ngồi bật dậy.

“A Tân, Tiểu Thuận.” Mấy người trước nay hay chơi với ta đều đứng ở trong phòng. Y phục của Liễu tỷ tỷ ướt sũng, nước vẫn còn nhỏ giọt xuống đất. Tỷ ấy cười với ta, nói: “A Mi, bọn ta ta phải đi đây. Cảm tạ cha muội đã vì bọn ta mời người tới siêu độ.”

Ta rất khó hiểu: “Sao lại phải đi, ở cùng chơi với ta tốt biết bao.”

Liễu tỷ tỷ cười: “ Bọn ta đều là những hồn ma lang thang, bị mắc kẹt ở trần gian mãi không được siêu sinh. Nha đầu muội chỉ biết chơi vui, chứ đâu biết sự thống khổ của việc chờ đợi năm năm tháng tháng.”

A Tân kéo lấy tay ta rồi nói: “Sau khi chúng ta đi, muội cũng đừng trèo cây nữa. Chăm chỉ đọc sách học nữ công, sau này còn phải gả cho người khác nữa.”

Ta tức giận nói: “Mọi người đi đi! Mọi người không để ý đến ta nữa, ta cũng chẳng thèm để ý mọi người nữa!”

Bọn họ chỉ cười cười, nói vài câu phải bảo trong, sau đó biến mất. Ta quay đầu, cả căn phòng trống rỗng, chỉ còn vài vết nước trên sàn nhà.

Hôm đó mấy hòa thượng đều rời đi, nương hỏi ta: “Mấy người kia đâu?”

Ta cả giận nói: “Bọn họ chẳng có nghĩa khí gì cả, nói đi là đi luôn.”

A nương thở một hơi vô cùng nhẹ nhõm. Tỷ tỷ cũng cười nhẹ: “Không sợ, sau này tỷ tỷ chơi cùng muội là được.”

Nhưng mà ta không thích chơi cùng tỷ tỷ. Tỷ tỷ xinh đẹp hiền huệ của ta ngày ngày chỉ biết ngồi viết chữ vẽ hoa rồi lại thêu khăn, ta không có kiên nhẫn để ngồi thêu mấy mũi kim ngang dọc đó, từ xó xỉnh nào đó kiếm ra được một quyển thoại bản, vừa mới đọc được mấy chữ thì lại thấy được biểu tình như trời sụp của tỷ ấy.

Lúc đó Trường An ồn ào náo nhiệt vô cùng. Dương liễu năm nào cũng xanh, đào hoa năm nào cũng đỏ, nhưng lại chẳng thể nào kinh tâm động phách được giống như năm ta ra đời.

Nghe nói Hoàng thượng mới sắc phong một Dương Quý phi, ba ngàn sủng ái đều dành cho nàng. A nương và tỷ tỷ không ngừng bàn tán về mỹ mạo của Quý phi nương nương, khuynh quốc khuynh thành, làm cho nữ tử kinh thành đều học theo, điệu múa Hồ Toàn Vũ cũng một thời lưu truyền.

Ta vẫn luôn nhớ tới những lời cha ta dặn, sẽ không nói cho người khác nghe mấy lời như vậy nữa. Hơn nữa, năm tháng trôi đi, ta cũng đã phát hiện ra bọn họ không giống với người thường. Ta chỉ nói chuyện với bọn họ khi không có ai.

Bọn họ cứ đến rồi lại đi, dường như đều vội vã tìm kiếm thứ gì đó. Nhị Thái Công là người duy nhất lưu lại nhà ta, lúc ta nhàm chán thường tìm ông nói chuyện. Ông thường kể cho ta rất nhiều chuyện cũ của tiền triều và Thẩm gia, ta lắng nghe vô cùng thích thú. Trong từ đường quanh năm hương khói vờn quanh, ánh nến mờ ảo, bụi trần bay mịt mù, khuôn mặt của Nhị Thái Công luôn bị che đi một nửa.

Ta mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy đã nằm ở trên giường của mình, Gió đêm thổi bay làn khói từ ngọn nến, ánh trăng sáng vằng vặc. Trong đêm tối, có ai nhẹ giọng hát ca, lại có ai sắt cầm hảo hợp. Đây là Trường An tĩnh mịch và yên bình.