Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm - Chương 107




Chương 107: Cuộc chiến một mất một còn

Sáng sớm trên núi Bình Đỉnh, phượng đậu ngô đồng, chim hót ríu rít.

Trên đỉnh núi có một gốc cây thần che trời, thân cây to đến nỗi hai mươi người ôm không hết, dưới gốc cây có không ít chim phượng hóa thành người đang cầm sắt hòa minh, dốc lòng tu luyện.

Khung cảnh vô cùng yên bình.

Trên núi Bình Đỉnh, bất kể loài chim nào được Nam Phương Thất Túc điểm hóa đều được gọi là phượng, nếu dốc lòng tu hành sẽ có thể biến thành người, loài phượng xưa nay không màng thế sự, thanh tâm quả dục, mấy ngàn năm nay chỉ có mỗi mình Lâm Bạch Cốc rời tộc đi theo Yêu Đế Trọng Hoa.

Từ lần trước Cùng Kỳ tàn sát núi Bình Đỉnh đến giờ đã qua rất nhiều năm nên hầu hết chim chóc trên núi không còn nhớ rõ chuyện này, tựa như ngày hôm đó đã trở thành dĩ vãng, mọi đau đớn và huyết lệ đều bị thời gian xóa nhòa.

Hôm nay đến lượt Chu Hoàn tuần tra xem kết giới trên núi Bình Đỉnh có gì khác thường hay không, hắn chưa hóa thành người nên lượn vòng giữa không trung.

Bỗng nhiên Chu Hoàn phát hiện ra điều gì nên hạ cánh xuống đất, quả nhiên thấy kết giới ở sườn núi phía Tây núi Bình Đỉnh đã nứt ra một khe nhỏ, Chu Hoàn phủ cánh lên kẽ nứt rồi nín thở độ linh khí để bịt lại.

Bỗng nhiên từ khe nứt kết giới bốc lên một luồng gió mang theo mùi máu tanh.

Chu Hoàn ngẩn người, vừa định thu cánh lại thì một giây sau từ khe hở đột nhiên vươn ra một móng vuốt túm cánh Chu Hoàn kéo ra ngoài!!!

Trời đất vắng lặng, chỉ chốc lát sau trong khe hở kết giới từ từ trào ra máu tươi.

Chỗ kia yên lặng hồi lâu, máu đỏ rực văng xuống bãi cỏ cũng dần biến thành màu đỏ sậm, sau đó móng vuốt kia lại xuất hiện.

Một con yêu vật toàn thân đỏ rực, miệng phun máu tươi có hình dạng như hổ, lông cứng như thép, trên lưng mọc cánh đen không có lông vũ nhìn cực kỳ đáng sợ.

Cùng Kỳ chậm rãi nhai xương trong miệng rồi ung dung đi lên núi Bình Đỉnh.

Trên đỉnh núi, một nam tử mặc đồ đỏ như lửa bỗng nhiên đứng phắt dậy với vẻ kinh hãi.

Bên cạnh hắn là một nam tử mặc đồ xanh đang đánh đàn, ngay khi nam tử áo đỏ đứng dậy, cổ cầm trong tay nam tử áo xanh bỗng nhiên đứt dây phát ra tiếng đàn chói tai khiến người ta hoảng sợ bất an.

"Chu Tước, Lam Duật, hai ngươi sao vậy?" Một nữ tử áo vàng thắc mắc.

"Kết giới bị phá rồi!" Chu Tước nhíu mày, thanh âm đầy bối rối.

"Làm sao có thể!" Chim chích chòe kêu lên, tộc phượng chung quanh cũng nhận ra bất ổn nên bỏ dở việc đang làm rồi bối rối đứng dậy.

"Nhanh lên! Mọi người đến phía Đông trốn đi! Để ta và Chu Tước đi xem thử." Lam Duật quyết định chẳng chút do dự.

Dứt lời Chu Tước và Lam Duật liếc nhau rồi cùng hóa thành chim bay tới phía Tây.

Những chim phượng khác cũng mau chóng đi thông báo cho các tộc chim trên núi Bình Đỉnh rồi bay tới gò núi phía Đông lánh nạn.

Vì núi Bình Đỉnh giăng kết giới nên rất hiếm khi có tộc khác xâm nhập, nhờ vậy cỏ cây xanh um tươi tốt, thế mà lúc này bước chân Cùng Kỳ đi đến đâu thì cỏ cây chết héo đến đó, còn bốc ra mùi thối rữa nồng nặc.

Cùng Kỳ lại hết sức thích thú, nó cúi đầu phun ra một luồng khí máu làm cỏ cây trong bán kính mấy dặm lập tức chết khô chẳng còn chút sức sống nào, Cùng Kỳ ngẩng đầu như muốn thưởng thức kiệt tác của mình, bỗng nhiên một ngọn lửa từ không trung bay tới nện trúng đầu nó!

Cùng Kỳ gào thét giơ móng vuốt lên dập lửa rồi ngẩng đầu nhìn trời, lập tức cười lạnh một tiếng.

Chu Tước và Lam Duật liếc nhau rồi khẽ gật đầu, sau đó Chu Tước tụ lại một đám lửa trong cổ phun về phía Cùng Kỳ.

Đám lửa cực nóng như có thể thiêu đốt vạn vật kia lao thẳng đến chỗ hiểm của Cùng Kỳ.

Nó nổi giận gầm lên một tiếng rồi giơ cánh cản lửa.

Nhưng đó chỉ là trò che mắt mà thôi, Lam Duật theo sát đám lửa kia lao đến dùng móng vuốt và mỏ nhọn hung hăng mổ vào mắt Cùng Kỳ. Khi móng vuốt sắc bén của Lam Duật gần đâm trúng mắt nó thì Cùng Kỳ đột ngột xòe cánh làm nổi lên gió lớn quạt Lam Duật ra xa.

Lam Duật không tránh kịp nên bị cánh hất ngã xuống đất, hóa thành hình người lăn mấy vòng.

"Lam Duật!" Chu Tước hét to trên không trung.

Cùng Kỳ lắc đầu cười nhạo mánh khóe vặt vãnh của bọn họ, sau đó đi về phía Lam Duật đang lồm cồm bò dậy.

Chu Tước lao vút xuống túm bả vai Lam Duật bay lên trời, cứ tưởng sẽ thoát được nhưng ai ngờ Cùng Kỳ xòe ra đôi cánh trên lưng bay theo! Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, chỉ giây lát sau đã đuổi kịp Chu Tước.

Thấy Cùng Kỳ ngoác cái miệng đỏ lòm táp tới, trong lòng Chu Tước tràn đầy tuyệt vọng, biết mình sắp chôn thân ngay tại đây nên ngửa mặt lên trời kêu một tiếng bi thương.

Nhưng chỉ một giây sau ánh sáng đỏ lóe lên, Cùng Kỳ bị thứ gì đó kéo phắt xuống đất!

Chu Tước kinh ngạc đến ngây người, vừa nhìn xuống thì lập tức trợn to mắt.

Một con bạch hổ toàn thân phát ra ánh sáng đỏ đang cắn xé Cùng Kỳ, bạch hổ uy phong lẫm liệt gầm thét vang trời, đối mặt với hung thú ác độc như Cùng Kỳ cũng chẳng hề sợ hãi!

Cùng Kỳ không chịu thua xòe cánh hất bạch hổ ra, hai con thú đối đầu nhau gầm rú giằng co.

Cùng Kỳ nhìn bạch hổ rồi đột nhiên mở miệng: "Thì ra là ngươi, ta còn định sau khi san bằng núi Bình Đỉnh sẽ đi lấy nội đan của ngươi, không ngờ ngươi đã tự mò tới cửa, nóng lòng muốn dâng nội đan cho ta thế cơ à?"

Bạch hổ nói: "Đúng là nóng lòng thật, nhưng nóng lòng lấy mạng ngươi kìa!"

Hai con thú cùng gầm lên rồi đột ngột lao vào nhau!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, chim thú bay chạy tứ tán, tiếng hổ gầm vang lên tận mây xanh, đây chính là cuộc chiến một mất một còn.

Lúc này ở kinh thành cách đó vạn dặm, Kỳ Từ vội vàng cõng Ngọc Mộ Dao đến phòng A Liên, vừa chạy vừa nói với lão nô bộc bên cạnh: "Mau tìm đại phu đi!"

Lão nô bộc vâng dạ rồi hấp tấp chạy đi.

Khi gần đến phòng A Liên, bên tai Kỳ Từ chợt vang lên một tiếng cười rất khẽ nhưng cũng hết sức quỷ dị.

Kỳ Từ tưởng mình nghe lầm nên hỏi nàng: "Quận chúa, ngươi tỉnh rồi à? Ngươi không sao chứ?"

Ngọc Mộ Dao cựa quậy trên lưng y rồi mở miệng nói: "Không ngờ người Yêu Đế Trọng Hoa ái mộ lại lơ là cảnh giác đến vậy, Yêu Đế Trọng Hoa không nhắc nhở ngươi về tình cảnh của mình sao?"

"Cái gì?" Kỳ Từ vừa dứt lời thì đã bị "Ngọc Mộ Dao" hung hăng bóp cổ!

Móng tay "Ngọc Mộ Dao" vừa nhọn vừa dài làm cổ Kỳ Từ lập tức xuất hiện mấy vết máu! Còn có một làn khói đen bay ra từ ngón tay "Ngọc Mộ Dao" chui vào thân thể Kỳ Từ!

Kỳ Từ ngạt thở cố gỡ tay "Ngọc Mộ Dao" ra nhưng hai bàn tay kia hệt như gọng kìm, hoàn toàn không giống sức mạnh mà một nữ tử nên có!

"Tiểu thư!" Một tiếng hét bỗng nhiên xé tan màn đêm.

A Liên nghe thấy tiếng động nên ra khỏi phòng xem thử, thấy cảnh này thì không khỏi kinh ngạc ngây người, sau khi kịp phản ứng mới vội vàng chạy tới nắm cổ tay "Ngọc Mộ Dao" cuống quýt hỏi: "Tiểu thư, ngươi sao vậy?!"

"Ồn ào chết đi được." "Ngọc Mộ Dao" lộ ra vẻ mặt chán ghét, một tay bóp cổ Kỳ Từ còn tay kia bỗng nhiên vươn đến cổ A Liên!

Ngay khi cổ A Liên sắp bị cắt, tay Ngọc Mộ Dao đột ngột dừng lại chỉ trong gang tấc!

Sau đó Ngọc Mộ Dao giơ hai tay ôm đầu, trên mặt hiện đầy vẻ hoảng loạn sợ hãi như đang cố khống chế điều gì, nàng hét lên: "Đừng hại A Liên, A Liên, chạy mau, chạy đi!"