Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm - Chương 106




Chương 106: Chờ ta về nhé

"Ngươi, ngươi sẽ chết mất."

Nghe Lâm Bạch Cốc nói xong, Tần Dịch Thương lập tức trợn mắt xòe quạt thuỷ mặc ra quạt phành phạch: "Tiểu Bạch Điểu! Ngươi không có lòng tin với ta thế cơ à? Tốt xấu gì ta cũng là hổ vương núi Côn Luân đấy nhé!"

Lâm Bạch Cốc ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhưng trước kia ngươi........"

"Đã qua bao lâu rồi chứ?" Tần Dịch Thương ngắt lời y, "Vả lại lúc đó ta còn nhỏ nên ham chơi xuống núi, tu vi còn thấp, giờ ta không yếu như xưa nữa đâu."

Lâm Bạch Cốc im lặng.

Tần Dịch Thương dè dặt quan sát nét mặt y rồi xếp quạt thuỷ mặc lại, cầm cán quạt nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Bạch Cốc: "Được rồi đừng lo nữa, sau khi ta đến núi Bình Đỉnh, ngươi và Lý quốc sư mau cứu Biên Trọng Hoa ra rồi đến núi Bình Đỉnh tìm ta nhé?"

Lâm Bạch Cốc không trả lời mà cũng chẳng gật đầu, y nhìn Tần Dịch Thương hồi lâu mới nói: "Lần trước ngươi........"

"Gì cơ?" Giọng Lâm Bạch Cốc quá nhỏ nên Tần Dịch Thương không nghe rõ.

Lâm Bạch Cốc nhắm mắt ổn định lại cảm xúc phức tạp rồi mở mắt ra, thanh âm cũng lớn hơn: "Lần trước đối phó với Thao Thiết chúng ta xa nhau, ngươi nói dù ta có thể một tay che trời, trở tay định càn khôn thì ngươi vẫn không yên tâm, đây mới gọi là xa nhau, bây giờ cũng giống vậy, ta không yên tâm."

"À." Tần Dịch Thương không ngờ Lâm Bạch Cốc còn nhớ rõ lời mình nói, hơn nữa cũng không có cách nào phản bác nên nhất thời chẳng biết nói gì.

Hai người đều lặng thinh, sau đó Lâm Bạch Cốc mở miệng lần nữa: "Ngươi ôm ta một cái được không?"

Tần Dịch Thương khẽ giật mình, sau khi kịp phản ứng thì mừng rỡ nói năng lộn xộn: "Được, được chứ."

Dứt lời hắn đưa tay ôm Lâm Bạch Cốc vào lòng, vừa ôm vừa vuốt lưng y rồi hôn lên trán y nói khẽ: "Tiểu Bạch Điểu, năm đó ngươi vì cứu ta mà rước lấy đại họa Cùng Kỳ này, thật ra trong lòng ta vẫn luôn áy náy, giờ có cơ hội đền bù lỗi lầm năm đó cũng xem như ông trời không tệ với ta."

Lâm Bạch Cốc không nói một lời mà chỉ ôm siết Tần Dịch Thương, hai tay nắm chặt áo hắn.

Cả đời này Lâm Bạch Cốc chưa bao giờ ghét ai hay chuyện gì.

Giờ mới đột nhiên phát hiện thì ra chia xa là điều khiến người ta ghét đến thế.

"Được rồi, từ đây đến núi Bình Đỉnh xa xôi không nên chậm trễ, ta phải đi đây, yên tâm đi, ta sẽ đánh Cùng Kỳ chạy trối chết cho mà xem!" Tần Dịch Thương mỉm cười ôm Lâm Bạch Cốc lắc lư qua lại.

Lâm Bạch Cốc gật đầu rồi chậm chạp buông Tần Dịch Thương ra, trong động tác có muôn vàn không nỡ.

"Giờ tứ hung đã thoát khỏi phong ấn, chắc chắn sẽ nhắm vào Biên Trọng Hoa mà đến nên ngươi và Lý quốc sư ở kinh thành cũng phải cẩn thận đấy nhé." Tần Dịch Thương dặn dò.

Lâm Bạch Cốc gật đầu lần nữa.

Tần Dịch Thương đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Bạch Cốc rồi dịu dàng hôn y.

Đó là một nụ hôn lưu luyến không mang theo bất kỳ tính xâm lược hay cảm giác áp bách nào, tựa như bên nhau âm thầm lặng lẽ, tuy không nồng nhiệt sôi nổi nhưng lại tràn đầy thâm tình không đổi.

Tần Dịch Thương hôn Lâm Bạch Cốc xong lại ôm mặt y đặt một nụ hôn lên trán: "Chờ ta về nhé!"

"Chúng ta chứ." Lâm Bạch Cốc nói.

Tần Dịch Thương và Lâm Bạch Cốc ra khỏi phòng thì phát hiện Lý quốc sư đang đứng chắp tay sau lưng dõi mắt trông về phía xa.

Lý quốc sư quay lại nhìn hai người, qua sắc mặt đã đoán được nên hỏi Tần Dịch Thương: "Khi nào xuất phát?"

Tần Dịch Thương: "Ngay bây giờ."

Lý quốc sư thở dài gật đầu: "Đi đi."

Sau khi tiễn biệt Tần Dịch Thương, Lý quốc sư và Lâm Bạch Cốc bàn nhau xem tiếp theo nên đối phó với kẻ thù thế nào.

Lý quốc sư xem một quẻ rồi nhíu chặt mày nói: "Quả đúng là thế, Thao Thiết và Đào Ngột đang trên đường kéo tới, chúng ta phải chặn bọn hắn lại ở núi Nam cách kinh thành tám trăm dặm, nếu không sẽ gây họa cho rất nhiều sinh mệnh vô tội!"

Lâm Bạch Cốc hỏi: "Chúng ta không đi cứu Biên đại nhân sao?"

Lý quốc sư lại thở dài: "Giờ Biên đại nhân đang bị giam trong huyễn cảnh của Hỗn Độn, chúng ta không cứu được hắn đâu."

Lâm Bạch Cốc nhíu mày: "Vậy phải làm thế nào?"

Lý quốc sư nói: "Chờ thôi."

"Chờ cái gì?"

"Chờ Hỗn Độn đi tìm Vương gia, Hỗn Độn thích tra tấn tinh thần người khác nên nhất định sẽ tìm tới điểm yếu của Biên đại nhân, mà điểm yếu của hắn chính là Vương gia."

__________

Gần đây Kỳ Từ luôn thấy tinh thần mất tập trung, ăn không ngon ngủ không yên, còn hay gặp những giấc mơ kỳ quái.

Y biết sau khi Biên Trọng Hoa trở về chắc chắn sẽ tìm mình nên không đến Ám Hầu Môn quấy rầy người khác mà yên lặng chờ đợi từng ngày.

Thật ra Kỳ Từ cũng không hề rảnh rỗi, y đã hứa với A Liên sẽ đi tìm Ngọc Mộ Dao nên thường xuyên ra ngoại ô nghe ngóng tin tức.

Tuy chưa tìm được Ngọc Mộ Dao nhưng Kỳ Từ vẫn không từ bỏ, sự lạc quan của y cũng dần truyền sang A Liên trong phủ.

Ban đầu A Liên vốn đã tuyệt vọng muốn tìm đến cái chết, còn giờ lại may y phục, nàng nói khi Ngọc Mộ Dao rời đi không mang theo gì nên nàng phải may ít quần áo mới để khi tìm được Ngọc Mộ Dao sẽ đưa cho nàng mặc ngay.

Tuy chỉ còn một cánh tay nhưng động tác may vá của nàng vẫn hết sức lưu loát.

Hôm ấy Kỳ Từ tìm đến một dịch trạm ở ngoại ô nghe ngóng tin tức, sai dịch nói hôm ấy mưa to đã thấy một nữ tử chạy vào rừng rất giống người Kỳ Từ miêu tả, Kỳ Từ lặn lội vào núi sâu tìm suốt cả ngày nhưng không có kết quả, thế là quyết định ngày mai lại đến tìm kỹ hơn.

Sau khi về phủ Kỳ Từ nói cho A Liên biết tin này.

A Liên kích động đến mức nói năng lộn xộn, suýt nữa đã quỳ xuống lạy Kỳ Từ.

Kỳ Từ vội vàng ngăn cản.

Hai mắt A Liên đỏ bừng, rưng rưng nước mắt nói: "Vương gia, ta thật không biết phải báo đáp ngươi thế nào nữa."

Kỳ Từ cười nói: "Có gì đâu mà báo đáp, sau khi tìm được Bắc An quận chúa các ngươi có dự định gì không?"

A Liên nói: "Thật ra lão gia đã chuẩn bị sẵn đường thoát cho tiểu thư và phu nhân, lúc trước ông ấy làm tướng quân ở Bắc Cương đã giúp đỡ rất nhiều người tài, nếu tiểu thư đi Bắc Cương thì cả đời không cần lo lắng gì nữa."

Nghĩ cũng đúng, Bắc An quận vương khôn ngoan như vậy sao có thể không chừa đường lui cho con gái mình thương yêu nhất chứ.

Kỳ Từ gật đầu: "Cũng tốt."

Ra khỏi phòng A Liên, Kỳ Từ đứng dậy về phòng mình.

Trời đã tối hẳn, trong sân lặng ngắt, Kỳ Từ bước trên lối đi lát đá phủ đầy ánh trăng, đột nhiên nghĩ: Sau này y và Biên Trọng Hoa sẽ thế nào?

Trước đó Kỳ Từ muốn biết tại sao mình có thể làm nước bay lơ lửng nên đã đọc không ít kỳ văn dị lục.

Giờ vẫn chưa tìm ra nhưng chuyện khiến y có hứng thú lại rất nhiều.

Chẳng biết Biên Trọng Hoa có sẵn lòng chu du thiên hạ với y, đi thăm thú những kỳ văn dị cảnh kia xem có giống trong sách miêu tả hay không.

Vừa nghĩ tới Biên Trọng Hoa, Kỳ Từ vô thức sờ lên cổ tay trái, đồng xu trước kia Biên Trọng Hoa cho y vẫn luôn đeo trên tay, giờ cứ nhớ người thì lại vuốt ve mấy lần.

Bỗng nhiên lão nô bộc gác cổng vội vã chạy tới chỗ Kỳ Từ: "Vương gia! Vương gia!"

"Sao thế? Đừng vội, ngươi cứ từ từ mà nói."

Lão nô bộc thở không ra hơi: "Vương gia, ngoài cổng ngoài cổng, có một cô nương nằm trên thềm đá đấy ạ!!!"

Kỳ Từ sững sờ rồi vội vàng theo lão nô bộc ra cổng phủ Vương gia, quả nhiên thấy một cô nương nằm sấp chẳng biết sống hay chết.

Lão nô bộc nhát gan không dám tới gần, giờ phủ Vương gia vì chuyện của Hiền Nghi Thái hậu nên đã thất thế không còn thị vệ, Kỳ Từ đành phải tự mình đỡ cô nương kia dậy.

Đến khi nhìn thấy mặt nàng, Kỳ Từ lập tức sợ ngây người, thảng thốt kêu lên.

"Bắc An quận chúa?"