Trùng Sinh: Trẫm Mỗi Ngày Đều Muốn Thoái Vị

Chương 11: Đi làm khi bị thương




Vào cuối thu, phong cảnh trong cung Đại Minh không đẹp bằng những ngày xuân ngày hè, nhưng khung cảnh hoang vắng kia lại có một phong vị khác.

Sau khi bị Thừa tướng dạy dỗ một trận, Tống Diễm đúng là đã thu liễm, không còn lại làm mấy chuyện hoang đường khác người nữa. Chỉ là sau mỗi lần xử lý xong chính vụ trong điện Văn Đức, sẽ ngồi đó than thở lúc lâu.

Thường Lộc thay trà nóng cho Tồn Diễm, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, sắc trời đã muộn, không bằng trở về đi ạ."

Tống Diễm thở dài một tiếng, không để ý đến gã, chỉ lẩm bẩm: "Trẫm rốt cuộc đã làm sai điều gì để ông trời trừng phạt trẫm như vậy? Để trẫm băng hà được không? Thực sự không được thì để trẫm thoái vị đi, trẫm mệt mỏi quá à, trẫm thật quá vất vả mà."

Thường Lộc nghe Tống Diễm nỉ non thở dài, không dám mở miệng, chỉ yên lặng lùi vài bước về phía sau đứng yên.

Nỉ nong xong Tống Diễm khôi phục lại như thường, đứng dậy sửa lại vạt áo sau, như không có việc gì mang nội thì rời khỏi điện Văn Đức.

Tất cả điều này đều được Thường Lộc xem trong mắt, tức khắc trong lòng chất đầy tối tăm cùng lo lắng------

Bệ hạ có phải bị quỷ ám hay không? Sao lại lẩm bẩm một mình, sao lại nhắc tới chuyện băng hà, có cần mời thái y hay không........

Hiện tại Thường Lộc có hơi hoảng sợ, sợ Tống diễm sễ làm việc gì ngốc đi tìm ý tưởng ngu ngốc nào đó, cho nên vội vàng kêu mấy nội thị, gấp gáp đi sau Tống Diễm đề phòng bất chấp.

Gió cuối thu mang theo chút se lạnh.

Vẻ mặt Tống Diễm có hơi ngưng trọng, tâm sự trĩu nặng đi về phía Khuyết Lâu trước cung Đại Minh.

Đứng trên Khuyết Lâu cao, thu toàn bộ thành Kim Lăng vào đáy mắt, sông Ngự Hà phủ đầy sương, đường phố trải dài mọi hướng, cùng tiếng rao hàng loáng thoáng từ chợ truyền đến.

60 năm, sống lại ba lần, nhưng chưa một lần y rời khỏi cung.

Vừa nhớ tới, Tống Diễm nhất thời cảm thấy bi thương, cực kỳ bi ai. Đây là quốc gia của y, nhưng y ngay cả cơ hội đến gần dù chỉ một lần cũng không có.

Trong lòng nghĩ vậy, Tống Diễm bất giác đi lên một bước chạm vào lan can, này cũng không sao, Thường Lộc lại kinh ngạc đến mức tưởng Tống Diễm muốn nhảy lầu, vội vàng kinh hô:

"Bệ hạ, đừng mà------"

Thường Lộc hô to muốn kéo Tống Diễm lại. Không ngờ Tống Diễm nghe tiếng gã kêu, tưởng rằng xảy ra chuyện, nghiêng người quay lại, thì thấy Thường Lộc phi vọt tới lan can.

Hơn nữa vì quán tính quá lớn, phi ra ngoài.....

Nói thì chậm xảy ra lại nhanh, Tống Diễm nhanh tay lẹ mắt túm được cánh tay vung loạn xạ của Thường Lộc, lúc này mới kéo được gã, không để gã ngã xuống.

Có được sự giúp đỡ to lớn từ các nội thị khác, hơn nữa Tống Diễm vẫn luôn túm gã, Thường Lộc được kéo lên. Chẳng qua tay Tống Diễm bị trật khớp, khiến Thường Lộc và những nội thị sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống, hô nô tài đáng chết.

Tuy rằng cánh tay bị trật rất đau, nhưng Tống Diễm lại nghĩ, tay bị thương thì không phê duyệt tấu chương được, tâm tình lập tức tốt lên, ý cười trên mặt cũng cực kỳ mê người.

Thường Lộc còn lo lắng trộm nhìn Tống Diễm, cuối cùng vẫn cảm thấy Tống Diễm nên gọi thái y tới.

Trong điện Cam Lộ, thái y xem tay cho Tống Diễm, Thường Lộc tự trách mình khiến bệ hạ bị thương, tuy bệ hạ không trách phạt nhưng gã vẫn tự nhận 50 trượng, coi như trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn.

Sau khi cánh tay được chỉnh lại, Tống Diễm vẻ mặt đau đớn, đáng thương nhìn thái y: "Thái y, cánh tay của trẫm không ổn rồi, trẫm có phải bị tàn phế rồi hay không?"

Thái y vừa nghe, sợ hãi quỳ xuống đất: "Bệ hạ, hạ thần nhất định dốc hết sức chữa trị cho bệ hạ, huống hồ bệ hạ chỉ bị trật khớp, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ tốt lên, sẽ không tàn phế đâu, xin bệ hạ yên tâm."

Tống Diễm có chút ủ rũ, quơ quơ cánh tay vừa mới tốt lên khiến thái y sợ đến mức không dám thở mạnh, "Vậy được rồi, ngươi đi xuống xem Thường Lộc đi, thuận tiện khê cho hắn chút dược."

Thái y cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên trán, hành lễ xong liền rời khỏi điện Cam Lộ. Sau khi rời điện ông hít một hơi thật sâu và đi về căn phòng nhỏ nơi Thường Lộc tĩnh dưỡng.

Tống Diễm một mình ngồi trong điện, nhìn cánh tay phải đang treo trên cổ của mình, không khỏi có chút tiếc nuối: "Nếu tàn phế thì tốt rồi, trẫm không cần làm hoàng đế nữa."

Y vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng nội thị thông truyền, nói là Thừa tướng và Ngự sự đại phu sau khi nghe nói chuyện buổi chiều, lúc này tới thăm y.

Tống Diễm nghe vậy vội vàng chui vào trong chăn, lộ ra bộ dáng bị kinh hách quá độ, chờ nhóm Thừa tướng tiến đến.

Thừa tướng nhìn dáng vẻ này của Tống diễm, không khỏi có chút đau lòng: "Vết thương của bệ hạ đã khá hơn chưa? Còn đau không ạ?"

Tống Diễm âm thầm nhéo đùi mình, khiến hai mắt đỏ ửng, cực kỳ tủi thân:

"Dọa chết trẫm..... Trẫn cho rằng trẫm có thể, không phải, trẫm cho rằng mình sẽ ngã xuống chứ, Thừa tướng, trẫm rất sợ, lúc này tim trẫm còn chưa bình tĩnh lại được."

Thừa tướng nghe giọng nói ấm ức của Tống diễm, liếc mắt với Ngự sử đại phu một cái, ngay sau đó nói: "Thường Lộc này thật không cẩn thận, gã là nô tài, còn bệ hạ thân thể ngàn vàng, thật sự nên chém tên nô tài kia thiên đao vạn quả!"

Tồn Diễm vội vàng ngăn ông: "Không cần đâu Thừa tướng, Thường Lộc cũng là sợ trẫm ngã xuống, gã không cố ý, chỉ là.... Chỉ là lúc này tay phải trẫm bị thương, sợ rằng thời gian ngắn không thể phê duyệt tấu chương được."

Ngự sự đại phu nói: "Bệ hạ không cần lo lắng, không phải cánh tay trái vẫn tốt đấy sao?"

Tống Diễm ngưng mặt nhìn Ngự sự chằm chằm, làm Ngự sự đại phu né tránh y, rũ mắt nhìn sàn nhà.

Thừa tướng nói: "Không sao đâu thưa bệ hạ, trong thờ gian bệ hạ tĩnh dưỡng, tấu chương thần sẽ chuyển vào điện Cam Lộ, bệ hạ xem qua muốn phúc đáp như thế nào, thần sẽ theo ý người đi làm, bệ hạ yên tâm ạ."

Tống Diễm nỗ lực nở nụ cười, trong lòng khổ không thể tả, yếu ớt nói:

"Vân là Thừa tướng chu đáo, được... được rồi."

- ----Muốn lười biếng không được, muốn băng hà cũng không được, muốn thoái vị lại càng không được, người đâu, ai đó tới cứu trẫm đi, trẫm khổ quá à