Vừa đến điện Cam Lộ, ba người Thừa tướng liền nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền ra.
Tiếng cười ấy trong trẻo như tiếng suối giữa núi đồi, Thừa tướng nghe thấy ngẩn ra, ba người đồng thời dừng bước trước điện Cam Lộ, nhìn cửa điện đóng chặt, còn có Thường Lộc đang canh giữ bên ngoài, Thường tướng hỏi:
"Bây giờ bệ hạ đang làm gì?"
Thường Lộc nghiêng đầu dựa cửa lắng nghe thanh âm bên trong, hơi thở dài: "Giờ phút này sợ là bệ hạ không rảnh gặp mấy vị đại nhân đâu."
Ngự sử đại phu nói: "Vớ vẩn! Triều thần luôn nói bệ hạ trầm mê sắc đẹp chậm trễ triều chính, chúng ta thân là đại thần được tiên đế giao phó, có nghĩa vụ phải tới khuyên nhủ Bệ hạ."
Thái úy lạnh mặt: "Thường công công, thỉnh mở cửa mời bệ hạ xuất hiện đi."
Thường Lộc đứng trước cửa, căn bản không dám động.
Thừa tướng nghe tiếng cười thường xuyên truyền ra, lập tức bước tới đẩy Thường Lộc đang đứng che cửa, bất chấp bị gọi là đại nghịch bất đạo, trực tiếp đẩy cửa điện Cam Lộ, muốn nhìn xem đến cùng là loại sắc đẹp nào có thể khiến Hoàng đế bỏ bê triều chính.
Kết quả, khi Thường tướng bọn họ vội vàng đẩy cửa, nhìn thấy trong điện Cam Lộ, một người một mèo chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Mèo lông dài đột nhiên nhìn thấy có mấy người xông vào, nhanh chóng chạy về phía Tống Diễm, lao vào lồng ngực y meo meo kêu to.
Tống Diễm kinh ngạc nhìn ba người, có chút khó hiểu: "Thừa tướng, Thái úy, Ngự sử đại phu, sao các ngươi lại tới đây?"
Ngự sự đại phu nói: "Đến xem mỹ nhân của bệ hạ."
Thái úy nói: "Bệ hạ đã nhiều ngày không xử lý chính vụ, hôm nay lại không tảo triều, thần lo lắng bệ hạ trầm mê sắc đẹp mà bỏ bê việc nước."
Thừa tướng đứng bên cạnh trầm mặc không nói, chỉ nhìn thẳng vào con mèo trong lòng Tống Diễm, "Bệ hạ vì nó mà chẳng màng triều chính?"
Tống Diễm ôm mèo trong ngực, bộ lông mềm mại cọ đầu ngón tay y, cực kỳ thoải mái, "Nhóc mèo này tương đối yếu ớt, mới vừa vào cung, khó ăn khó ngủ. Nhưng nó tin tưởng trẫm, trẫm đi tới đâu nó theo tới nấy, trẫm cũng không còn cách nào."
"Thưa bệ hạ!"
Thừa tướng quát một tiếng, dọa mèo con sợ hãi kêu lên. Tống Diễm nhìn thẳng vào Thừa tướng, vô tội chớp mắt, "Thừa tướng ngươi đừng hét, dọa nó sợ."
Thừa tướng nhắm mắt ổn định hô hấp, sau đó cởi mũ quan cầm trong tay, từng bước đi về phía Tống Diễm.
Tống Diễm từng bước lui về phía sau, Thừa tướng khí thế hung hãn, y có chút không chịu nổi.
Rõ ràng đã hơn 80 tuổi, nhưng nhìn bộ dáng này của Thừa tướng, Tống Diễm vẫn cảm thấy tốt nhất không nên chọc vào.
Ngự sự đại phu và Thái úy nhìn bộ dáng này của Thừa tướng, sợ ông nhất thời kích động làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, vội vàng tiến lên, muốn túm chặt Thừa tướng.
Tống Diễm đặt mông xuống ghế, nhìn Thừa tướng trước mặt, chớp mắt, cẩn thận nói: "Thừa tướng đừng tức giận mà."
Thừa tướng đặt mũ quan của mình lên bàn nhỏ cạnh Tống Diễm, sau đó cẩn thận đón lấy mèo nhỏ trong ngực Tống Diễm, nhẹ giọng nói:
"Bệ hạ, đừng mê chơi mất cả ý chí, ngài nên lấy chính vụ là trách nhiệm của mình."
Tống Diễm mím môi nhìn Thừa tướng trước mắt hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của mèo, mang nó rời khỏi ôm ấp của Tống Diễm.
"Thừa tướng, đừng....."
Thừa tướng nói: "Khi nào bệ hạ cần chính*, khi nấy mèo sẽ được trả lại cho bệ hạ."
//*cần chính trong cụm cần cù liêm chính
Tống Diễm nhìn Thừa tướng hồi lâu, còn tưởng rằng ông sẽ tới đánh y nữa chứ.
Rõ ràng ba người họ rất có khí thế đẩy cửa vào, dù sao cũng phải răn dạy y một phen mới đúng, sao lại chỉ ôm mèo đi mất chứ?
Tống Diễm mấy ngày nay lên rất nhiều kế hoạch, quân vương không lên triều, không quan tâm việc nước chính là điều tối kỵ, những đại thần được tiên đế căn dặn như Thừa tướng bọn họ đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Theo cảnh tượng ban nãy, ít nhất phải chỉ vào múi Tống Diễm mà mắng, mắng y vô lý, mắng y vô năng chứ.
Cuối cùng Tống Diễm có thể lại tổn thương trái tim của thần tử nhà mình, làm một Hoàng đế vô tâm, ra chiếu cáo tội mình, sau đó lụa chọn một đứa bé trong tông thất thế chỗ, y có thể thoái vị rồi.
Nhưng không ngờ Thừa tướng chỉ ôm mèo khỏi ngực mình, còn lại không có gì xảy ra.
Ngự sử đại phu và Thái úy thở dài nhẹ nhõm, Tống Diễm không còn đường nào khiến triều thần tổng thương nữa.
Thấy Thừa tướng muốn ôm mèo đi, Tống Diễm vội vàng đứng dậy khỏi ghế, nghiêm túc nói: "Trẫm không muốn ngôi vị Hoàng đế này, trẫm muốn thoái vị."
Bước chân ba người khựng lại, điện Cam Lộ lặng ngắt như tờ,yên tĩnh cực kỳ.
Meo------
Mèo lông dài meo một tiếng, đánh vỡ sự im lặng đột ngột. Thừa tướng quay đầu nhìn Hoàng đế, có chút kinh ngạc nói: "Bệ hạ, không thể nói bậy."
Tống Diễm lắc lắc ống tay, đi về phía Thừa tường, dáng điệu và vẻ mặt lão luyện, y thở dài một tiếng: "Trẫm làm nhiều chuyện hoang đường như vậy, chính là vì thoái vị, không muốn làm cái chức Hoàng đế này. Trẫm.... quá mệt mỏi, ái khanh vẫn nên chọn hiền chủ khác đi."
Đôi mắt Thừa tướng lập tức hừng hực lửa giận, chỉ nghe meo một tiếng, mèo lông dài đá Thừa tướng sau đó nhảy xuống đất chạy ra ngoài điện Cam Lộ.
Tống Diễm nhìn Thừa tướng đang nổi giận, nói: "Trẫm muốn thoái vị."
"Bệ hạ!"
Thừa tướng rống lên, dọa Tống Diễm giật mình. Ngay cả Ngự sủa đại phu và Thái úy cũng bị liên lụy.
Thừa tướng nói: "Bệ hạ sao có thể trẻ con như thế, không quan tâm tới đất nước! Nào có quân vương nào không mệt, bệ hạ chẳng lẽ muốn thấy giang sơn ta suy tàn sao! Bắc Liêu như hổ rình mồi, Tây Lương càng lòng muông dạ thú, có bao nhiêu thúc bá của bệ hạ đang mơ ước long ỷ này chứ. Khi tiên đế tại vị, bọn họ còn không sợ, làm hại tiên đế chỉ còn một người nối dõi. Hiện tại bệ hạ không cần mẫn triều chính mà lại muốn thoái vị, tạo cơ hội cho bọn hắn, nhúng tay vào nội triều, ngàn dặm giang sơn hủy trong một chốc, bệ hạ muốn gặp tiên hoàng như thế nào!"
Gò má Thừa tướng đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng vô cùng nặng nề. Tống Diễm nghe thấy những lời kịch liệt này, nhất thời sửng sốt.
Y cảm thấy bản thân thực sự sẽ trở thành hôn quân khiến đất nước bị hủy diệt. Lời mắng của Thừa tướng y thế mà sinh ra chút áy náy trong lòng. Cảm thấy bản thân không nên vì lợi ích của một người mà không quan tâm tới lê dân thiên hạ.
Thừa tướng thấy trên mặt Tồn Diễm có chút áy náy, lúc này mới hòa hoãn một chút cảm xúc, hành lễ với Tống Diễm, nói: "Xin bệ hạ giáng tội."
Tống Diễm mím môi, nhìn Thừa tướng trước mặt, buông tiếng thở dài.
Suýt chút nữa y đã bị Thừa tướng dẫn đường, sao y lại không phải quân vương cần chính cơ chứ.
Đáng tiếc cuối cùng không phải bị tức chết thì là vui quá chết, còn có một lần lao lực quá mà chết. Hiện tại còn muốn y lại chịu thêm một lần, y mới không ngu.
Nhưng sau khi bị Thừa tướng quở trách, Tống Diễm cảm thấy bản thân không thể thoái vị nếu khiến nhóm thần tử nghĩ mình ngu ngốc hoang đường, y phải nghĩ cách khác.
Vì thế Tống Diễm nâng Thừa tướng dậy, cúi người bái ba người một cái. nghiêm túc nói: "Trẫm sai rồi."
- -------Lần sau trẫm còn dám.
Thừa tướng thấy Tống Diễm hoàn toàn tỉnh ngộ. cũng cảm thấy vui mừng: "Thần được tiên đế gửi gắm, hiệp trợ bệ hạ bảo vệ ngôi vị Hoàng đế và giang sơn. Còn xin bệ hạ thứ cho thần vừa mạo phạm."
Tống Diễm nói: "Là trẫm hoang đường, trẫm sẽ sửa."
- ----Trẫm sẽ nghĩ biện pháp khác, vừa có thể thoái vị còn có thể ổn định giang sơn, cùng chờ xem đi.