Trùng Sinh: Tổng Tài Chuộc Lại Lỗi Lầm

Chương 41: Giấc mơ và sự thật




Quay trở lại hiện tại,

Bệnh viện XXX

“ Bác sĩ con trai tôi sao rồi? ’’ Nhan Văn Hương thấy bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra sau 2 tiếng đồng hồ thì liền đứng dậy hỏi

“ Hiện tại Cố thiếu đã qua cơn nguy kịch, nhưng do bị va chạm quá mạnh ở phần đầu nên có tiện hiên tượng xuất huyết não. Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức ’’ vị bác sĩ thở dài ngao ngán

“ Vậy bao giờ con tôi mới có thể tỉnh lại? ’’

Xuất huyết não ư? Vậy chẳng phải rất nguy hiểm hay sao! Liệu con trai bà có tỉnh dậy được không?

“ Điều này chúng tôi không thể nói trước được, còn phải phụ thuộc vào ý chí của Cố thiếu ’’ nói rồi vị bác sĩ liền rời đi chuẩn bị cho bệnh nhân khác

Nhan Văn Hương nghe xong hai chân bủn rủn không còn đứng nổi nữa mà phải nhờ Cố Hựu Đình đỡ lấy mình.

“ Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại ra như vậy? ’’ bà khổ sở nói

Cũng do bà tất cả cũng do bà ép buộc mà nên. Bà thật hối hận mà.

“ Bà bình tĩnh đi, chú ý sức khỏe mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi ’’ Cố Hựu Đình cũng đau lòng không thôi.

Nhưng thân là đàn ông nên ông không thể khóc lóc, gục ngã được. Rồi ai sẽ bảo vệ vợ ông, bảo vệ gia đình này.

“ Ngôn, liệu nó có tỉnh lại được không ông! ’’ bà là đang sợ đứa con trai duy nhất của mình sẽ nằm im trên giường bệnh mãi mãi

“ Được, chắc chắn được, bà phải tin thằng bé chứ ’’ ông cũng không chắc được điều gì nhưng vẫn cố động viên tinh thần vợ mình

“ Hức, hức, đều tại tôi… tất cả đều tại tôi ’’ Nhan Văn Hương tự trách

“ Không, không phải do bà… bà đừng tự trách nữa ’’ Cố Hựu Đình ôm bà vào lòng an ủi, trấn an tình thần của vợ mình

Sau bao nhiêu chuyện trải qua, tất cả cũng chỉ là do số phận an bài. Hay nói đúng hơn là do con người ta tự chọn, đi đến ngày hôm nay cũng là do bản thân tự tạo ra.

“ Ý Ý đừng… đừng bỏ anh đi ’’ Cố Thời Ngôn nhìn Lam Ý ngất lịm đi trên người mình

“ Tại sao mình lại ở đây, đây là đâu?... Người đàn ông đó chẳng phải là mình ư? Còn người phụ nữ đang nằm kia sao lại giống Lam Ý đến thế? ’’ lúc này anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra

Anh từ từ bước lại gần hơn chứng kiến được cảnh chính mình đang ôm Lam Ý trên tay mà khóc lóc. Còn Lam Ý thì mặt đã trắng bệch, ngay ngực trái có một con dao đâm vào đó máu chảy không ngừng.

“ Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? ’’ Cố Thời Ngôn vẫn không tài nào hiểu được.

*Có phải mình đang mơ hay không? Nhưng sao mình có cảm giác rất thật như đã trải qua rồi vậy?

Đó là những suy nghĩ trong đầu Cố Thời Ngôn hiện tại.

Lúc này anh lại thấy ba mẹ mình đi đến nói chuyện với Cố Thời Ngôn đang ôm Lam Ý trên tay kia.

“ Đủ rồi, bây giờ con mới biết hối hận sao, tất cả đã muộn rồi, con nên tha cho con bé đi ’’ Nhan Văn Hương đau buồn nói

“ Không, cô ấy chưa chết, cô ấy chỉ ngất thôi. Cô ấy yêu con mà mẹ, cô ấy sẽ không bỏ con đi đâu ’’ Cố Thời Ngôn như hóa điên

Lúc này anh mới hiểu được, cũng đã cảm nhận được nổi đau mất mát kia.

Hóa ra đời trước anh cũng làm cô đau khổ, tủi nhục như vậy. Đến mức cô phải tự sát để thoát khỏi anh.

“ Xin lỗi em, ngàn vạn lần xin lỗi em ’’ Cố Thời Ngôn dùng tay bóp chặt ngực trái mình lại để con tim bớt đau nhói đi một chút

Lúc này Cố Thời Ngôn kia mới bước lại gần anh, để ý thấy chính mình cũng đang đau khổ:

“ Cậu có thể cho tôi đi thăm cô ấy không? Tôi rất nhớ cô ấy ’’ ý thức của cả hai đều là một nên nỗi đau và nỗi nhớ cả hai đều cảm nhận rất rõ

“ Được, hãy thay tôi bù đắp cho cô ấy và nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy’’ cả hai đều đưa tay của mình ra nắm chặt lại hòa thành làm một.

“ Ý Ý ’’ Cố Thời Ngôn liền tỉnh lại

“ Thời Ngôn, con tỉnh rồi ’’ mẹ anh hằng ngày vẫn luôn bên cạnh chăm sóc anh

“ Mẹ… con đã hôn mê bao lâu rồi? ’’ Cố Thời Ngôn nhìn mẹ mình bà vẫn còn nét đẹp như ngày nào nhưng chắc do chăm sóc anh quá độ nên lộ ra vẻ mệt mỏi rất nhiều

“ Con đã nằm đây gần 2 năm rồi con à ’’ bà buồn bã nói

Khoảng thời gian này, quả thật rất dài bà cứ tưởng anh sẽ không mở mắt tỉnh dậy nhìn bà nữa chứ.

“ Để mẹ đi gọi bác sĩ vào kiểm tra cho con ’’ bà vui mừng nên cũng quên mất nên gọi bác sĩ vào kiểm tra xem anh còn chỗ nào không ổn hay không

“ Vậy là hai năm này cô ấy vẫn chưa quay lại ’’ Cố Thời Ngôn buồn bã lẩm bẩm một mình

Khi nãy chỉ là một giấc mơ nhưng nó lại chân thật vô cùng. Cũng nhờ đó anh đã đi đến đây thành công. Nơi đây phải nói là nơi anh sống ở đời trước chỉ khác ở chỗ là cô không còn ở đây nữa!

Nhưng không sao, ít ra cô vẫn còn sống chỉ là anh không biết cô ở đâu thôi. Không như đời trước tự tay cô đã kết liễu đời mình.

Nhưng đời này chắc chắn sẽ không có chuyện đó xảy ra. Rồi anh sẽ tìm ra cô, yêu thương và bù đắp cho cô hết thảy.

“ Lam Ý, đợi anh ’’