Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 9: Tam Ca Hoành Tráng




Kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang tuy rằng không có lăn lộn trong vòng này quá, nhưng cũng đã thấy được nhiều. Hồng tam đại, so với một đám người lão tam giới (cách gọi chung dành cho học sinh cao trung, sơ trung và sinh viên tốt nghiệp ba năm 1966, 67, 68 thay vì được học tiếp thì do sự hỗn loạn mà cuộc Cách mạng văn hóa gây ra, họ bị phân tán xuống nông thôn làm việc, đến năm 77 mặc dù được phục hồi, nhưng do quá tuổi cho nên dù học tiếp nhưng họ được xếp vào nhóm lão tam giới để phân biệt với hệ học sinh sau đó là tân tam giới), thì tuy rằng có sự thay đổi rất nhiều, nhưng tổng thể chung thì ở một số việc, họ vẫn giữ nguyên tắc. Hơn nữa, lăn lộn ở trong cái giới này rồi, tất cả mọi người đều là nhờ vào bản lĩnh của mình. Đừng nhìn Dương An Bang, Nhiếp Gia Dân mấy người đều là lão đại trong mấy cái vòng nhỏ hẹp này thật. Nhưng đấy đều là dựa vào năng lực của chính mình mà đạt được. So với việc chỉ biết dựa vào địa vị, quyền lực của bậc cha chú thì mấy chuyện như vậy, ở trong mắt bọn họ đó là khinh thường làm.

Một quyền vừa rồi, Nhiếp Chấn Bang đắn đo được vừa đúng. Đầu tiên là dùng thủ đoạn như sấm sét đánh ngã tất cả những người này, khiến họ sinh ra sự khiếp sợ, thế nhưng xuống tay lại hết sức có chừng mực, cũng không đánh họ bị thương thật sự. Cuối cùng, dùng một loại thái độ giống như là vui đùa để biểu đạt sự hữu hảo của chính hắn. Một loạt những động tác liên tiếp này vừa xong, không khí giữa tất cả mọi người trong đây đều có vẻ dịu đi rất nhiều.

Nguyên bản, Nhiếp Gia Dân đêm qua cũng đã cảm thấy sùng bái đối với biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang rồi. Cái đám công tử bột ở tuổi này đều có một loại tâm lý phản nghịch rất mạnh, nhưng chân chính có thể biểu hiện ra được sự uy phong ở trước mặt các trưởng bối thì, Nhiếp Chấn Bang là người thứ nhất. Chẳng qua là, Nhiếp Gia Dân có hơi chút không phục đứa con riêng này mà thôi, bởi vậy mới có cái tình huống của ngày hôm nay. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang vừa lúc phô bày được thực lực của chính mình, đồng thời lại giúp cho Nhiếp Gia Dân có một cái bậc thang mà bước xuống để giữ thể diện.

Nhiếp Gia Dân cũng cười đứng lên, vỗ bả vai Nhiếp Chấn Bang nói:

- Thằng này giỏi, ngay cả chỗ tốt của Nhị ca mà chú cũng dám chiếm. Anh đây nhưng là tháng một năm 70 đấy, chú khẳng định là nhỏ hơn anh rồi.

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười:

- Nhị ca, đây là bên ngoài đấy. Quan hệ trong nhà thế nào, chúng ta không bàn tới, anh cũng chỉ lớn hơn tôi không đến một tháng mà thôi. Ở bên ngoài, chúng ta cứ các bằng bản lĩnh. Cái danh Tam ca này, tôi làm chắc rồi.

Nói xong, hai người đều cười vang, Nhiếp Gia Dân lập tức liền bá vai đứng dậy:

- Được, được. Tam ca thì Tam ca. Mấy anh em chúng ta, cùng đi khách sạn Thủ đô ăn cơm Tây đi. Ngày hôm nay, Nhị ca mời khách, một bữa đúng tiêu chuẩn kiểu Pháp chính tông.

Dương An Bang nhìn tình hình này, tuy rằng không nghe được tiếng gì, nhưng giờ phút này, Dương An Bang cũng là buông kính viễn vọng xuống, cười nói:

- Có chút thú vị. Nhiếp lão tam này, tôi thật đúng là muốn gặp lại hắn.

- An Bang, đáng giá sao? Chỉ là một thằng nhóc lớn như vậy mà thôi, có thể cùng một cấp bậc với chúng ta, cậu cũng quá xem trọng thằng nhóc này rồi đi?

Dương An Bang mỉm cười một cái, lập tức lại nói:

- Hữu Xung, cậu cũng đừng có xem thường Nhiếp lão tam này, tôi dám khẳng định đấy. Người này, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.

Giờ phút này, Chu Thần nhìn bóng lưng đám người Nhiếp Chấn Bang rời khỏi đây, rất là khinh thường, gã hừ lạnh một tiếng nói:

- Nhiếp lão nhị thật đúng là khiến cho tôi quá thất vọng rồi. Một đứa con riêng mà thôi, có tư cách này sao?

Đến xế chiều, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới về đến nhà. Mà hiện giờ, trong nhà chỉ có một mình Diệp Thục Nhàn ở. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi tới, Diệp Thục Nhàn cũng dừng lại việc ở trong tay, đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng là đi tới chỗ Diệp Thục Nhàn, nói năng rất là thành khẩn:

- Cô, cháu có thể nói chuyện với cô sao?

Những lời này, khiến cho Diệp Thục Nhàn sửng sốt. Nguyên bản thì Diệp Thục Nhàn đã sớm chuẩn bị tốt tư tưởng. Trong truyền thuyết vẫn nói, mẹ kế khó làm, trước kia, Diệp Thục Nhàn căn bản là không có nghĩ tới chuyện này bao giờ. Hiện tại, Diệp Thục Nhàn tuy rằng đã chấp nhận sự thật này rồi, nhưng, vẫn là còn đang trong giai đoạn điều chỉnh tâm trạng. Nhiếp Chấn Bang đột nhiên nói như vậy, khiến cho Diệp Thục Nhàn có chút bối rối gật gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế salon bên cạnh, bà nói:

- Ờ, Chấn Bang, nói đi, có chuyện gì? Có phải là mấy đứa trẻ với cả Gia Dân ở trong đại viện ức hiếp cháu sao?

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười một cái. Diệp Thục Nhàn có thể nói như vậy, ít nhất có thể nói rõ là tâm tình của bà đã bắt đầu thích ứng được, thích ứng rằng trong nhà của mình có một người như thế này, thích ứng được đây là đứa con của chồng. Nhiếp Chấn Bang cũng không yêu cầu xa vời là Diệp Thục Nhàn có thể coi hắn như là con ruột để đối đãi. Nhưng, loại biểu hiện này, hiển nhiên là rất tốt, chỉ cần có thay đổi là được, cũng chỉ sợ là cái thái độ chết lặng kia mà thôi.

- Cô, cháu không muốn đi học.

Nhiếp Chấn Bang ngay câu nói đầu tiên đã khiến cho Diệp Thục Nhàn chấn động.

Vẻ mặt Diệp Thục Nhàn có chút phức tạp. Không đi học? Cái này nếu như để cho những người khác trong gia tộc biết được, liệu họ sẽ có cái nhìn như thế nào về bà đây? Có hay không sẽ nói, đây đều là chủ ý của một bà mẹ kế như bà?

Ngay trong lúc Diệp Thục Nhàn trầm tư thì Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:

- Cô, ý của cháu cũng không phải là nghỉ học hẳn, mà là bảo lưu kết quả, ở nhà tự học. Hàng năm chỉ tham gia các đợt thi ở trường mà thôi.

Nghe được câu này, Diệp Thục Nhàn hơi sửng sốt, đây là thế nào vậy? Tự coi mình là thiên tài sao? Đồng ý, thật ra cũng rất đơn giản. Với thân phận của bà, chỉ cần tới đại học Thủ đô gặp mặt nói vài câu là hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng nói như vậy, có thể tạo ra một vài ảnh hưởng không tốt sau này cho đứa trẻ này không? Diệp Thục Nhàn cũng do dự, nhưng đồng thời, Diệp Thục Nhàn quả thật là hy vọng Diệp Chấn Bang chưa bao giờ từng xuất hiện, thậm chí, Diệp Thục Nhàn cũng hy vọng Nhiếp Chấn Bang trở thành một kẻ mục nát, một kẻ lưu manh ngu dốt. Từ nay về sau, sẽ không được Nhiếp gia chào đón, thậm chí bị đuổi ra khỏi Nhiếp gia. Như vậy thì, chính bà cũng có thể không cần phải nhìn thấy cái bộ mặt này nữa rồi. Mắt không thấy, tâm không phiền, chính bà cũng sẽ không nhớ tới cái chuyện kia, sẽ không cần nghĩ tới chuyện, người chồng của bà còn có một đứa con riêng nữa.

Nhưng, một mặt khác, Diệp Thục Nhàn lại hy vọng Nhiếp Chấn Bang có thể trở thành tâm điểm của Nhiếp gia, có thể chiếm lấy được một vị trí nhỏ nhoi. Bởi vì, Diệp Thục Nhàn bản thân, không có con trai.

Cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng được dục vọng, Diệp Thục Nhàn nghiêm mặt nói:

- Có thể nói ra suy nghĩ của cháu sao? Vì sao muốn tự học? Đại học cũng không phải là trung học, nơi này là cửa ải cuối cùng để cháu bước ra xã hội. Nhất định phải coi trọng nó.

Lời nói này, khiến trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cảm động, mặc dù người mẹ kế này còn có không ít khúc mắc đối với hắn, giờ phút này vẫn còn không muốn gọi tên của hắn. Nhưng, hành động này đã chứng minh rằng, mẹ kế vẫn còn quan tâm đến hắn. Nếu thật sự là đồng ý mà không có chút do dự nào thì, như vậy có thể giúp cho Nhiếp Chấn Bang tránh khỏi không ít phiền toái. Nhưng, với cái dạng này thì, Nhiếp Chấn Bang cũng phải kiên trì nói:

- Cô, những thứ kiến thức ở trong trường kia, trên cơ bản thì cháu đều học xong rồi, cô cứ yên tâm đi. Nếu hằng năm, cháu không thể vượt qua kỳ thi được thì, cháu nhất định sẽ quay lại trường học tập thật nghiêm túc, thế này được chưa? Cô, cô hãy giúp cháu một chút đi, cô có tâm địa bồ tát, cô hãy phát chút thiện tâm, giúp cháu được không?

Giờ phút này, Diệp Thục Nhàn vẫn là bất động, ánh mắt nhìn chăm chú lên người Nhiếp Chấn Bang, khóe miệng mang theo tươi cười, xì nói:

- Cái thằng nhóc này, lúc này mới vừa tới thủ đô được vài ngày, làm sao lại học được cái tật xấu này rồi. Về sau, đừng gần gũi quá với mấy đứa Gia Dân kia.

Cuối cùng, Diệp Thục Nhàn cũng không có hỏi han tỉ mỉ Nhiếp Chấn Bang vì sao lại muốn làm như vậy nữa. Có lẽ, đây là do gen mẹ kế đang thay thế bà hành động. Nhưng, đây cũng là việc khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm thấy vui vẻ. Nếu như hỏi tới thì quả thật là chính hắn cũng không biết nên nói như thế nào nữa.



Có Diệp Thục Nhàn ra mặt, Nhiếp Chấn Bang đi theo bà cùng tới trường học một chuyến. Đã có thân phận bày ra đấy rồi thì bên phía trường học, tự nhiên là không có vấn đề. Đừng nói là không tới, cho dù là muốn có ngay một tấm bằng chứng nhận tốt nghiệp thì chắc chắn là sẽ có người tranh cướp nhau mong muốn được giúp đỡ làm nữa. Huống chi, Diệp Thục Nhàn cũng nói rất rõ ràng rồi, các kỳ thi hàng năm đều sẽ tới tham gia, nếu có bất cứ một môn nào mà không đủ điểm thì sẽ quay trở về trường học tiếp. Nếu đã nói như vậy rồi thì cũng không tính là khiến cho tiêu chuẩn của đại học thủ đô bị giảm xuống, hiệu trưởng suy xét một hồi, liền đồng ý.

- Cháu cũng về sớm một chút, chuyện học tập đừng để bị trì hoãn. Bớt chơi với mấy người Gia Dân đi. Cháu vừa mới tới, mà đám người đó đều rất thâm sâu khó lường.

Diệp Thục Nhàn nhìn Diệp Chấn Bang đứng bên cạnh, dặn dò một câu xong cũng liền một mình đi trước.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy hưng phấn đến mức nhảy nhót cả lên. Lần này, xem như là hoàn toàn giải phóng rồi. Trên thực tế, nếu không phải là vì tính toán cho con đường làm quan sau này của hắn thì cái tấm bằng này, có hay không cũng không liên quan gì cả. Với việc chính hắn sống lại một lần nữa thế này, có kinh nghiệm của suốt hai mươi bốn năm kia, mấy cái sự kiện trọng đại ở kiếp trước đều chứa hết vào đầu rồi, nếu như chỉ cần có tiền nữa thôi thì đừng nói là triệu phú, tỷ phú, thậm chí là đứng đầu thế giới cũng sẽ không phải là vấn đề gì. Mục đích của tấm bằng này, chẳng qua cũng là vì làm một tấm đệm cho tương lai ở trong quan trường của chính hắn mà thôi.

Cửa trường đại học Dục Anh, vừa mới tan học, đám người Nhiếp Gia Dân liền giống như ong vỡ tổ từ trong trường học ùa ra. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, tất cả mọi người đều chạy ra đón chào.

- Tam ca, đúng là khách ít đến nha. Cao tài sinh của đại học thủ đô, không ngờ lại đến nhìn mấy người thất học chúng ta đấy nha.

Đây là lời của tên nhóc Lưu Côn.

Lê Đặc Kỳ lúc này cũng cười nói:

- Tam ca, không phải là lại xuân tâm nhộn nhạo cho nên muốn tới đây để kiếm cô em nào đi? Nhưng mà tôi nói cho anh biết, trong cái trường học này của chúng tôi, đó là tàng long ngọa hổ đấy. Không khéo lại đúng là một quả bom.

- Lão Tam, chú không phải hẳn là ở đại học thủ đô sao? Thế nào lại chạy tới đây rồi.

Nhiếp Gia Dân cũng có hơi nghi hoặc

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là cười nói:

- Không có gì, tôi đã làm thủ tục xin tự học, về sau cũng không cần phải tới trường nữa. Nhàn rỗi không có chuyện gì nên tới đây tìm mấy người.

Lời vừa mới nói ra xong, lập tức lại vang lên tiếng gào quỷ dị của Lưu Côn:

- Tam ca, anh quả thật là đại ca ruột của tôi mà. Anh liền thương xót, đáng thương, đáng thương một đứa trẻ cơ khổ, không nơi nương tựa như tôi đây với. Tôi đang nghĩ làm thế nào mới có thể trốn học được đây. Ngài giống như là ngọn đen sáng chỉ đường, như ngọn hải đăng giữa biển khơi lạc hướng, chiếu sáng cho tôi. Hiện tại tôi đã biết rồi, một chốc nữa về nhà, tôi cũng xin mẹ tôi cho tôi được tự học.

Bên cạnh, một tiếng nói đột nhiên vang lên:

- Côn nhi, thằng nhóc mi đi theo Nhiếp lão nhị có phải là càng sống càng thụt lùi rồi phải không? Không ngờ lại quen thuộc với một đứa con riêng như vậy cơ chứ. Thật là con mẹ nó đánh mất thân phận mà.