Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 8: Nhiếp Tam Ca




Lời nói của Diệp Thục Nhàn tuy rất lãnh đạm nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không hề phật lòng. Vốn dĩ cho rằng đó là một người chồng rất thành thật, nhưng sau mười mấy năm lại đột nhiên có thêm một đứa con trai, mấu chốt lại là đứa con trai này còn không phải mình sinh ra, chuyện như vậy đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào khác cũng rất khó để chấp nhận.

Kiếp trước, phòng của Nhiếp Chấn Bang là do Nhiếp Quốc Uy sắp xếp , không phải là phòng ngủ bên cạnh thư phòng mà là ở bên phía phòng Tây Sương . Ở đó đó là hai phòng. Hiện tại, Nhiếp Chấn Bang có thể ở phòng ngủ cạnh thư phòng chứng tỏ biểu hiện vừa rồi đã được Diệp Thục Nhàn đồng yd . Mặc dù bà ấy đối với hắn có chút ý kiến nhưng chuyện này sẽ dần dần thay đổi thôi..

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Diệp Thục Nhàn quả thật là không làm thất vọng cái tên này của bà. Đối diện với tiền đồ của chồng và việc tư của mình, Diệp Thục Nhàn lựa chọn, chính là cái trước. Bà cũng không muốn làm to chuyện, như vậy là đủ rồi.

Ngủ một giấc thật ngon. Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Chấn Bang vừa thức dậy mở cửa ra thì thấy có một bộ quần áo gồm quần bò và áo thuỷ thủ, một style khá phổ biến hiện giờ, cùng một đôi giầy thể thao.

Khi ấy, khóe miệng Nhiếp Chấn Bang cũng lộ ra mỉm cười, quả nhiên giống như kiếp trước vậy, Diệp Thục Nhàn trong những chuyện nhỏ nhặt vậy thì vẫn hoàn thành tốt trách nhiệm của một người mẹ kế, tuy rằng trong lòng bà không hề vui vẻ. Nhưng dù sao đó cũng là đứa con trai của chồng, hơn nữa đứa nhỏ lại không có mẹ, Diệp Thục Nhàn vẫn cố làm tốt mọi việc. Chỉ tiếc, kiếp trước Nhiếp Chấn Bang bị tàn tật, lại thêm tự ti và oán hận cha mình, đến Diệp Thục Nhàn cũng bị oán hận theo nên quan hệ giữa hai người cũng không được tốt.

Nhanh chóng tắm sạch bằng nước lạnh, thay quần áo mới, Nhiếp Chấn Bang nói vọng vào trong phòng:

- Cảm ơn cô! Gia Dân rủ cháu ra ngoài, trưa có lẽ cháu không về ăn cơm.

Đợi Nhiếp Chấn Bang rời khỏi, Diệp Thục Nhàn mới từ trong phòng đi ra, nhìn bóng lưng của Nhiếp Chấn Bang, thần sắc Diệp Thục Nhàn có vẻ rất phức tạp, thở dài một tiếng rồi bà mới xoay người quay lại bắt đầu dọn dẹp phòng.

Trường Dục Anh, nơi này là nơi mà những kẻ nổi tiếp cứng đầu của cái thành Tứ Cửu này thường hay tụ tập. Lúc Nhiếp Chấn Bang tới đây, cũng đúng là lúc trường học khai giảng được chưa lâu. Từ xa Nhiếp Chấn Bang đã nhìn thấy Nhiếp Gia Dân nơi đó, bên cạnh còn có vài người tụ tập, tất cả đều một bộ dạng uể oải, đứng không ra đứng mà ngồi cũng không ra ngồi, và tất cả đều đang liếc mắt đánh giá hắn.

- Gia Dân, đây là con riêng của chú hai ông sao? Thật đúng là dáng vẻ đĩnh đạc, dung mạo cũng không tầm thường. Sao hôm nay tôi mới phát hiện ra rằng, hễ là con riêng thì bộ dạng đều trông tốt hơn so với con chính thức nhở, chẳng lẽ cái niềm vui sướng của dã ngoại quả thật là có thể kích thích sự ưu hóa cho gen di truyền?

Một tên nhóc đeo kính đứng bên cạnh nói chọc..

Cậu bé đeo kính cao khoảng một mét bảy ba, thân hình gầy yếu, ánh mắt khá thông minh, nhưng vẻ ngoài thì có vẻ như là có xu hướng phát triển theo chiều đáng khinh.

Vừa nghe vậy, Nhếp Gia Dân cũng không vui, lập tức nói:

- Lưu Côn, mày nói cái gì đấy? Dám nói chữ con riêng nữa thì cẩn thận tao đánh mày đấy. Biết nói thì nói, không biết nói thì câm miệng vào.

Lưu Côn, trong nhà có ông cụ là liệt sĩ cách mạng, bố bây giờ là Bí thư Quận ủy khu Tây Thành, cũng coi là người trong hội. Nhìn thấy Nhiếp Gia Nhân tức giận cũng hơi sửng sốt đáp:

- Được, được. Coi như tôi như đã nhìn ra. Mấy người của quân ủy đại viện các cậu tính tình đều như nhau, tên thằng nhãi Diệp Dược Quân kia như vậy, cậu cũng chẳng khác gì, Dương An Bang tính tình cũng không khác. Lời này chỉ có thể trong mấy người các cậu có thể nói, chúng tôi không được nói. Không còn cách nào khác, bởi giai cấp của chúng ta khác nhau.

Cái tên Lưu Côn này, trong số những tên gàn bướng thì coi như là kẻ lắm mồm, tuy vậy quan hệ với nhau cũng không tệ. Đúng lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đi tớ trước mặt Nhiếp Gia Dân .

Nhìn mấy người bên cạnh, Lưu Côn - con trai Bí thư Quận ủy khu Tây Thành; Lý Hoa - con trai tham mưu trưởng Quân khu Thủ đô, coi như là mặc cùng một chiếc quần cộc với Nhiếp Gia Dân lớn lên. Bên cạnh là một tên nhóc bộ dạng cao lớn thô kệch tên gọi là Lê Đặc Kỳ, người của lão Lê gia, trong giới chính trị cũng được coi như bá chủ một phương. Tóm lại, trong ấn tượng kiếp trước, hầu hết những người có quan hệ tốt với Nhiếp Gia Dân đều đến đây cả.

- Gia Dân, nhìn thế nào thì trận thế như này cũng thể hiện rõ anh đây là lai giả bất thiện (kẻ tới không có ý tốt). Nói đi, cách thức thế nào, tôi tiếp hết.

Nhiếp Chấn Cang bộ dạng bất cần đời nói. Nếu tính theo kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang cũng đã hơn bốn mươi tuổi, vốn là không có ý định đi lăn lộn chung với cái lũ ranh con ương bướng này. Nhưng kiếp này, Nhiếp Chấn Bang nếu như muốn xuất đầu lộ diện mà nói, vậy thì phải đánh được ra danh tiếng trong cái hội này được. Đây chính là hiện thực.

Nhiếp Chấn Bang thật ra muốn làm những chuyện khác, nhưng, không có bất cứ con đường hay mối quan hệ nào, nếu chỉ dựa vào chính bản thân thôi thì với thân phận của một đứa con riêng lại còn không được mọi người coi trọng thì không thể làm ra chuyện gì được. Bởi vậy chờ khi thu phục được những người này rồi thì mới dễ dàng mà tiến hành bước tiếp theo được.

Vừa mở miệng chính là một trành Kinh Phiến Tử (phương ngôn Bắc Kinh) rất thuần khiết, song song cũng quen thuộc với lời nói thường dùng ở trong hội. Với cái khí chất và tư thái này, vừa nhìn đã biết là người đã lăn lộn nhiều năm trong cái giới này rồi. Chỉ một chiêu này thật sự là đã khiến mọi người có phần kinh hãi.

Nhiếp Gia Dân cũng có chút bất ngờ, nhìn Nhiếp Chấn Bang đáp:

- Được đấy, Nhiếp chấn Bang, Kinh Phiến Tử nói cũng rất lưu loát đấy. Xem ra, mọi chuyện đều sớm đã được sắp xếp rồi đi. Chỉ sợ là không có những việc này, cậu cũng sẽ tự tìm đến thôi. Vậy được dẫu sao chúng ta cũng là họ hàng, cậu cũng là một người đàn ông, đừng trách anh đây không cho cậu cơ hội. Hôm nay, nếu như cậu có thể thắng được thì coi như là chính thức được nhập hội, thế nào?

Nhiếp Chấn Bang chính là chờ những lời này, mấy tên con ông cháu cha này , tuy rằng không được tốt lắm, nhưng, làm việc lại hết sức chú ý, không dựa vào quan hệ của gia đình, không ỷ thế ức hiếp người. Đây là nguyên tắc trong hội, ai định ra cũng không rõ nhưng có lẽ là đời thứ ba, cũng có lẽ sớm hơn. Nhưng, ai làm trái với điều này chứng tỏ người đó không muốn lăn lộn ở trong hội nữa rồi, sau này, kẻ đó sẽ trở thành đối tượng người gặp là đánh, không ai quan tâm. Kiếp trước, hắn chỉ ru rú trong nhà, một lòng một dạ đọc sách, cũng không quen biết gì nhiều với những người trong hội này. Đây cũng là lý do vì sao hắn khuyết thiếu mạng lưới quan hệ, để rồi cuối cùng cũng có cái kết quả bi thảm. Ở kiếp này, Nhiếp Chấn Bang phải thay đổi hoàn toàn cái loại cục diện này.

-Vậy, chi bằng các cậu , cùng lên đi.

Nhiếp Chấn Bang cố ý biểu hiện khinh thường. Chỉ có như vậy, mới có thể đè ép được triệt để cái đám người nối nghiệp này.

Quả nhiên, vừa nghe vậy, vài người bên cạnh cũng ngồi không yên, đều đứng thẳng dậy, định đi tới.

- Cháu à, đừng khoác lác à nha.

-Tên nhóc mi, hôm nay Côn ca anh đây không giáo huấn một chút chắc cậu không biết được bông hoa vì sao lại đỏ như vậy.

- Nhóc con, nghĩ kĩ đi, đừng để sau này lại trách mấy người bọn anh cùng nhau bắt nạt cậu.

Nhiếp Chấn Bang lập tức bày ra thức mở đầu của Hình Ý Quyền,đồng thời cũng nói rất khinh thường:

- Hừ, chỉ bằng mấy người, tất cả cùng lên hết đi, lần này nếu như tôi thua, coi như học nghệ chưa thông.

Bên cạnh, Lê Đặc Kì cũng cười nói:

- Người anh em, có can đảm lắm. Lần này cho dù thắng thua ra sao, người anh em như cậu, Lê Đặc Kỳ tôi nhận chắc rồi.

Bên này chuẩn bị đánh nhau,ì song song bên cạnh vẫn còn hai nhóm người đang nhìn chăm vào bên này. Trên tầng năm của tòa nhà dạy học, một nhóm mười mấy người đang tụ tập trên hành lang, một người trong đó cầm ống nhòm quân dụng, sau một lúc buông ống nhòm xuống nói:

- Được đấy, thằng nhãi Nhiếp Gia Dân này làm đúng là không chấp nhận được, lấy nhiều bắt nạt ít. Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp gia Tam ca, ngược lại là có chút thú vị đó.

Một mặt khác, trong một tòa lương đình cách đám người Nhiếp Gia Dân chưa đến hai trăm mét, cũng tụ tập mười mấy người. Nhìn cảnh tượng này, đều khinh thường nói:

- Nhiếp Gia Dân thật lắm chuyện, không phải chỉ là một đứa con riêng thôi sao, đánh rồi thì sao, nói không chừng thím hắn còn cảm ơn hắn nữa.

Nhìn thấy thái độ của Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt của Nhiếp Gia Dân cũng dần nghiêm trọng. Hắn có vẻ là một người giỏi võ , sau đó, Nhiếp Gia Dân cũng không dài dòng nữa mà quát lên:

- Mấy người các anh, cùng lên!

Mấy người bên cạnh lập tức gào thét lớn vọt về phía Nhiếp Chấn Bang, tên nhóc Lưu Côn này còn tiện tay rút ra một tấm gạch từ bồn hoa bên cạnh chạy vội tới, hướng tới phía Nhiếp Chấn Bang gào thét..

Nói đến đánh nhau, mấy vị đầu trò đây ở cái thành Tứ Cửu này trước nay làm không hề ít. Nhiếp Gia Dân và Lê Đặc Kì mấy người này, xem như khá độc trong hội đấy. Cho dù là Dương An Bang và Chu Thần cũng phải nhường bọn họ ba phần. Nhưng, mấy người Nhiếp Gia Dân lần này lại đều bị đá bay ra ngoài.

Nhiếp Chấn Bang một tay thi triển Hình Ý Quyền, hoàn toàn là theo con đường đi thẳng về thẳng. Đối mặt với mấy tên không có chút kiến thức cơ bản về võ thuật này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không cho bọn chúng một cơ hội nào, gần như một chiêu hạ một người. Chỉ trong hai phút ngắn ngủi đã giải quyết xong hết. Nhìn đám người Lưu Côn đang nằm kêu rên trên mặt đất, Nhiếp Chấn Bang ngồi xổm xuống trước mặt Nhiếp Gia Dân, cười nhẹ, vươn tay nói:

- Gia Dân , thế nào, thân thủ của Tam ca tôi đây, có qua được không?