Thế giới đầu tiên Trác Nghiên được truyền đến là thanh xuân vườn trường.
Có vẻ vì là người chơi mới nên Hệ thống mới chọn level dễ nhất cho cậu.
Thế nhưng cao xanh hỡi có hay, Trác Nghiên đã tốt nghiệp cách đây hơn 10 năm rồi. Tính đến thời điểm gặp nạn đã là thanh niên gần 30 nồi bánh chưng mất rồi, còn học đường gì nữa.
Tuy kiến thức cơ bản vẫn còn nhưng không chắc sẽ thực hành được. Huống chi bắt một nam nhân gần 30 tuổi quay lại ghế nhà trường, đã vậy còn là thời điểm thi tốt nghiệp cấp 3 áp lực nữa chứ.
Này rốt cuộc là đang giúp hay là hại vậy Hệ thống Chủ thần ơi!!!
Quay trở lại nhiệm vụ lần này, nguyên chủ cũng tên là Trác Nghiên, là một học sinh cấp 3, năm cuối. Do bình thường tính tình hướng nội, không thích giao tiếp cộng thêm vẻ bề ngoài hơi u ám nên gần như là không có bạn.
Lúc nghe tên nguyên chủ, Trác Nghiên cũng bất ngờ. Hỏi Hệ thống Chủ thần mới biết, tên nguyên chủ sẽ được thay đổi theo tên của người chơi để mang lại cảm giác chân thật hơn cho người chơi. Còn đảm bảo sẽ không làm hỏng cốt truyện.
Trác Nghiên thấy vậy cũng ổn, không đến lúc có người gọi tên nguyên chủ nhưng cậu lại không phản ứng, rồi làm lơ người ta nữa thì toang.
Nguyên chủ không có bạn từ nhỏ, tính hướng cũng không phải từ lúc sinh ra đã hình thành mà là sau khi được lớp trưởng cùng lớp, kiêm giáo thảo của trường là Nhậm Hoài An giúp đỡ mới chính thức bộc lộ.
Trong một lần giáo viên phân phó bắt cặp để học tập, vô tình nguyên chủ được sắp xếp cùng Nhậm Hoài An, giáo thảo nổi tiếng đẹp trai, giàu có, học giỏi của trường.
Lúc nhận được thông báo, nguyên chủ cũng không mấy bận tâm vì trước đó dù có bắt cặp cùng ai thì thành tích cũng không khá lên nổi. Bởi vì trong suốt quá trình học tập, chẳng một bạn học nào chịu trao đổi hay nói chuyện cùng nguyên chủ.
Việc ai nấy làm, chẳng ai quan tâm đến nguyên chủ có làm bài tập hay chưa, làm đúng hay không. Họ chỉ đơn giản là làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.
Vậy nên lúc bắt đầu, nguyên chủ đối với Nhậm Hoài An vẫn chưa động lòng. Mãi đến sau này khi được người kia hướng dẫn tận tình, chủ động giúp đỡ nguyên chủ làm bài tập, chỉ ra lỗi sai, mà quan trọng Nhậm Hoài An là người duy nhất trừ giáo viên ra, chịu nói chuyện, giao lưu với cậu.
Kể từ giây phút đó, nguyên chủ chính thức coi Nhậm Hoài An là ánh sáng, là bạch nguyệt quang của mình. Chỉ cần là Nhậm Hoài An nói, dù bất cứ giá nào nguyên chủ cũng sẽ làm cho bằng được.
Cũng không thể trách nguyên chủ ngây thơ hay ngu ngốc, vì có là ai thì trong lần đầu rung động cũng không kiềm chế được, muốn trao hết tất cả tâm can của mình cho người trong lòng.
Chỉ tiếc là tình cảm, sự chân thành của nguyên chủ lại trao lầm người.
Nhậm Hoài An vốn không hề tốt đẹp như những gì hắn thể hiện. Đến cả cái danh giáo thảo cũng là hắn dùng tiền tài, danh tiếng của gia đình mua lấy.
Tất cả chỉ là vỏ bọc hoàn hảo mà Nhậm Hoài An dùng để tiếp cận nguyên chủ, khiến nguyên chủ buông bỏ lớp phòng bị để hắn dễ dàng chơi đùa cậu mà thôi.
Sở dĩ đối tốt với nguyên chủ cũng là vì thiết lập con người trước giờ của hắn trong mắt mọi người chính là một giáo thảo ôn nhu, chu đáo, tốt bụng, đẹp trai, học giỏi. Mặc dù trong thâm tâm cực kỳ chán ghét, thậm chí là kinh tởm mỗi khi trông thấy nguyên chủ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình nhưng Nhậm Hoài An vẫn cố gắng nhẫn nhịn, duy trì vẻ bề ngoài tốt tính của hắn.
Chủ động bắt chuyện, quan tâm chăm sóc, lại còn làm ra vẻ hết mực cưng yêu, chiều chuộng khiến ai cũng phải siêu lòng. Mặc cho nguyên chủ đã cố dặn lòng, rằng không được dễ dàng tin tưởng bất kì ai nhưng cuối cùng vẫn bị vẻ bề ngoài ôn nhu của Nhậm Hoài An lừa gạt.
Đợi đến khi nguyên chủ thật sự có tình cảm với mình thì cũng là lúc Nhậm Hoài An bắt đầu công cuộc chơi đùa người khác.
Hắn nhiều lần đùa bỡn nguyên chủ trước mặt mọi người, hại nguyên chủ vì dầm mưa đợi hắn mà suýt phải đi gặp ông bà.
Quá đáng hơn, có lần hắn còn lừa nguyên chủ. Nói là nhờ cậu giúp hắn lấy đề bài kiểm tra ở phòng giáo viên nhưng thật ra lại là đáp án, khiến nguyên chủ suýt bị đuổi học.
Nhưng sau tất cả, lần nào hắn cũng dùng đủ lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nguyên chủ, khiến nguyên chủ tin rằng hắn không hề cố ý.
Và dĩ nhiên, với sự ngây thơ của nguyên chủ thì vẫn luôn lựa chọn tin tưởng hắn.
Rồi cũng đến lúc cậu quyết định tỏ tình với hắn. Không ngoài dự kiến liền nhận được lời từ chối của Nhậm Hoài An.
Nguyên chủ đau lòng trở về, còn chưa kịp nếm đủ cảm giác thất tình thì trên mạng bắt đầu lan truyền đoạn video cậu tỏ tình với Nhậm Hoài An.
Rõ ràng hôm đó ở sau khuôn viên trường, lúc nói chuyện cũng chỉ có nguyên chủ và Nhậm Hoài An. Vậy thì rốt cuộc video này từ đâu mà ra.
Nghĩ đến tính nghiêm trọng của nó, nguyên chủ lo lắng tình cảm của mình sẽ tổn hại đến danh tiếng của Nhậm Hoài An.
Lướt nhìn những bình luận chỉ trích bên dưới. Cũng may đa số đều là lời công kích nguyên chủ.
"Thì ra cậu ta là đồng tính luyến ái, hèn gì cứ thấy biến thái thế nào ấy."
"Đã vậy còn mơ ước đến giáo thảo của chúng ta nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ."
"Đỉa mà đòi đeo chân hạc, sao cậu ta không nhìn lại bản thân mình là ai!"
"Suốt ngày lầm lầm lì lì, có phải đang tìm cách quấy rối người khác không?!"
"Có khi nào giáo thảo Nhậm Hoài An bị cậu ta quấy rối rồi không? Nhìn biểu cảm sợ hãi của cậu ấy kìa, có khi là thật cũng nên!"
"Nếu là thật thì đúng là kinh tởm!"
Tuy đã lường trước nhưng khi đọc những lời khiếm nhã đó vẫn khiến nguyên chủ cảm thấy bị tổn thương.
Nỗi đau đớn, sự hổ thẹn khiến cậu hiện tại không muốn đối mặt với ai, nhất là Nhậm Hoài An. Thế nên cậu xin nghỉ, tạm thời không đến trường.
Những tưởng thời gian trôi đi sẽ làm mọi thứ chuyện dần lắng xuống nhưng chưa đầy 2 ngày sau, nguyên chủ bỗng nhận được một tin nhắn nặc danh. Nội dung bên trong chỉ có một file ghi âm đính kèm, còn lại không có bất kỳ một từ nào khác.
Mặc dù sợ nhưng nguyên chủ vẫn không kiềm được, ấn nút nghe. Chỉ là cậu không ngờ rằng, nội dung trong đoạn ghi âm đó chính là thứ triệt để phá hủy cậu.
"Rồi mày định chơi đùa với nhóc khả ái đó đến khi nào, vẫn chưa thấy chán hả?"
"Hiện tại vẫn chưa, tao còn chưa chơi đủ. Mà mày cũng đừng gọi nó bằng mấy cái biệt danh gớm ghiếc đó. Nhìn mỗi thằng đó thôi cũng đủ khiến tao cảm thấy buồn nôn rồi, nhất là cái ánh mắt mỗi khi nó nhìn tao, tởm chết đi được."
"Haha, được người khác ngưỡng mộ không phải là một loại hưởng thụ sao?"
"Cút, mày đi mà hưởng thụ. Không phải vì giáo viên phân phó, thêm cả ông đây đang chán, muốn tìm trò tiêu khiển thì tao đã móc mắt nó ra rồi!"
"Chậc chậc, nếu mà để mấy đứa fan của mày nghe được thì hình tượng giáo thảo hoàn hảo Nhậm Hoài An của bọn nó sẽ sụp đỗ mất, hahaha!"
"Sẽ không có cơ hội đó đâu."
"Mày chắc chứ? À mà mày định chơi bao lâu, nếu thấy khó chịu thì vứt đi, xung quanh mày thiếu gì người. Hiếm lạ gì một thằng đồng bóng. Hay là mày định ngủ với nó?!"
"Nè nè Hoài An, mày đừng nói mày cũng thích nó đấy nhé hahaha"
"Cẩn thận cái mồm của tụi bây, tao chưa bỏ nó vì bổn thiếu gia đây vẫn chưa chơi chán. Chậc, mới nhắc tào tháo, tào tháo tới liền. Sắp có trò hay để xem rồi."
"Vụ gì vậy, đồ chơi của mày nhắn à?"
"Ờ, nó nhắn bảo ngày mai có chuyện quan trọng muốn nói với tao."
"Uầy, tao cá là nó định tỏ tình với mày đấy Hoài An."
"Cá đã cắn câu, ngày mai tụi bây cử người đến trường tao. Nhớ mang theo máy quay kỹ thuật tốt một chút, địa điểm tao sẽ gửi sau."
"Mày định làm gì vậy, định quay video tung lên à?"
"Làm cú chót nào, ai bảo thời gian qua nó khiến tao hao tốn tâm tư nhiều đến vậy, giả bộ cũng mệt lắm đó biết không. Chơi một cú chót rồi say good bye nào!"
"Cái con mẹ nó, được lắm Nhậm Hoài An. Nam không thương nữ không tha, bọn fan cuồng mà biết được giáo thảo nổi tiếng ôn nhu, chu đáo của bọn nó lại là tên tra nam khốn nạn như này chắc chắn sẽ tổn thương chết mất hahaha!"
"Biết sao được, cũng đâu phải tại tao!"
"Được được được, là tại tụi nó mắt mù mới thích mày. Được chưa."
"Ngày mai nhớ đến đó, tao về đây."
"Ê, nếu có gì thay đổi thì báo bọn tao nhé. Tao thấy thằng nhóc đó cũng không tệ."
"Tùy, làm cho xong việc tao yêu cầu. Còn lại muốn làm gì tùy tụi bây, không liên quan đến tao. Dù sao tao cũng chơi chán rồi!"
Nội dung ghi âm đến đây là hết.
Chân tướng sáng tỏ, đoạn video là do Nhậm Hoài An sắp xếp, đăng lên.
Nguyên chủ sau khi nghe xong chết lặng.
Vậy mà khi nãy cậu vẫn còn hơi sức lo lắng hắn ta sẽ bị mình làm ảnh hưởng.
Hóa ra mọi thứ chỉ là giả dối.
Hóa ra tình cảm của mình chỉ là món đồ chơi của người khác.
Hóa ra tất cả chỉ là mình ảo tưởng.
Thật buồn cười biết bao!
Trái ngược với cảm xúc hỗn loạn của Trác Nghiên khi biết được sự thật, nguyên chủ lại yên tĩnh đến lạ thường.
Cậu không khóc cũng không nháo mà chỉ ngồi một chỗ như người mất hồn. Thế nhưng thông qua ánh mắt, Trác Nghiên vẫn cảm nhận được loại đau đớn tột cùng ăn sâu vào trong con ngươi của nguyên chủ.
Giờ đây, tinh thần, thân thể, trái tim gần như vỡ nát. Đau đến mức không thể thở được, đau đến mức lệ tuyến cũng chẳng buồn tuôn ra. Truyện Truyện Teen
Phải hy vọng đến nhường nào mới có thể tuyệt vọng đến mức ấy.
Lòng ngực như sắp nổ tung, một chất lỏng đặc quánh từ trong cuống họng trào ra, tràn ngập mùi vị rỉ sét.
Nhìn nguyên chủ từ từ ngã xuống bên cạnh những đốm máu rực rỡ tựa như những đóa hoa mai nở rộ trên sàn nhà.
Trác Nghiên thầm nghĩ, Nhậm Hoài An xứng đáng bị vả thật thê thảm!